Giang Mộng Nhàn tức muốn chết, anh chỉ cho cô có 5 phút, ngay cả thời gian để tô son cũng không đủ, nhưng Liên Hi Hoàn là đại gia, cô chỉ có thể làm theo ý của đại gia, nhanh chóng tỏ vẻ thẹn thùng xấu hổ, cô thanh thanh cổ họng, nói với cái giọng làm nũng : “Chồng à, vừa rồi người ta vấp ngã, em đảm bảo lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.”Sau đó cô lại cúi đầu, bày ra dáng vẻ như lã chã chực khóc : “Hơn nữa người ta còn đang bị cái kia, đau bụng chết đi được, chồng, anh thật sự chẳng hề đau lòng cho người ta tí nào cả.”Nếu cô muốn tự bảo vệ mình thì phải giả vờ yếu ớt, đa số đàn ông luôn yếu lòng và có ham muốn bảo vệ trước những người phụ nữ yếu đuối, Liên Hi Hoàn nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì nhất định sẽ không đành lòng hành hạ cô nữa.Liên Hi Hoàn nghe xong những lời Giang Mộng Nhàn nói, anh chỉ bày ra vẻ mặt thâm trầm, Giang Mộng Nhàn nước mắt lưng tròng nhìn anh, muốn bao nhiêu vô tội là có bấy nhiêu vô tội.Một phút đồng hồ giằng co trong im lặng, Liên Hi Hoàn vỗ bốp một cái lên đầu Giang Mộng Nhàn nói : “Nói chuyện cái kiểu gì thế, buồn nôn chết đi được ! Nói tiếng người đi!”Giang Mộng Nhàn giả vờ tức giận vì Liên Hi Hoàn không hiểu phong tình, cô chu miệng bán manh không nói lời nào.Cuối cùng thì Liên Hi Hoàn cũng kéo cô vào trong xe, giúp cô thắt dây an toàn xong, anh khởi động xe lái đến trường đại học Kinh Đô.Liên Hi Hoàn vừa lái xe vừa nghĩ, Gà Con này cần phải được quản lý nghiêm ngặt, đứng trước mặt anh mà cô còn dám giả vờ yếu ớt thế này, không biết sau lưng anh còn muốn vô pháp vô thiên thế nào nữa.Lại nói, anh đang trong lúc cấp bách mà vẫn rút ra thời gian ra tự mình đưa cô đi