Giang Mộng Nhàn đoán đúng rồi, người ngồi trên chiếc Lincoln kia thật đúng là người không dễ chọc, xem như cô đã họa thủy đông dẫn* thành công.Người bên trong chiếc Lincoln bắt đầu ra tay rồi.Nhưng vẫn có hai chiếc việt dã còn chưa có giải quyết được, chúng bọc vây hai bên trái phải của cô, mắt thấy hai bên đều bẻ tay lái dùng sức đánh tới, dưới tình thế cấp bách, Giang Mộng Nhàn nhanh chóng giảm tốc độ, nhanh chóng lui lại, hai chiếc việt dã đụng phải nhau, rầm rầm hai tiếng, cọ sát tóe ra tia lửa điện, nhưng rất nhanh chúng nó liền tách ra, thả chậm tốc độ một lần nữa bọc đánh Giang Mộng Nhàn.Giang Mộng Nhàn cố ý giảm tốc độ, cùng tiến cùng lùi với chiếc Lincoln phía sau.Cửa kính xe mở ra, Tóc Vàng lại ló đầu ra chào hỏi Giang Mộng Nhàn: “Hi, cô em!”Giang Mộng Nhàn thoáng dùng ánh mắt nhìn cái tên Tóc Vàng thò đầu kia, thế là cô cố ý làm một nụ hôn gió với anh ta khiến cho tên Tóc Vàng bị mê muội đến thần hồn điên đảo.Dù sao sau đêm nay sẽ chẳng ai biết tên Tóc Vàng là ai, mà xe cô không có biển số cho nên anh ta cũng đừng mơ tìm ra cô là ai, Giang Mộng Nhàn không hề sợ hãi, hoàn toàn không hề ý thức đến việc mình là người đã có chồng.Liên Hi Hoàn ngồi ở tay lái phụ, miệng mím chặt lại, rõ ràng là mình ra tau, vì sao người nhận được nụ hôn gió kia lại là cái tên thiểu năng ngồi sau chứ? Anh ta không phục, chuẩn bị thò đầu ra đòi lấy một nụ hôn gió, tuy đã là nhân sĩ kết hôn, nhưng người khác có, vì sao anh ta lại không thể có!Lúc này, hai cái xe việt dã theo sau lại đuổi đến, bởi vì Yamaha và Lincoln của bọn họ là cùng tiến cùng lùi, người trên xe việt dã thấy Giang Mộng