Mỗi lần từ nước ngoài trở về, anh đều phải làm vài món ăn thôn quê dân dã ăn cho đỡ thèm, lươn bắt được phải nuôi hai ngày rồi mới mang ra chế biến, tuy quản gia Lý đã biết thói quen của anh, nhưng anh vẫn không nhịn được mà hỏi quản gia Lý: “Lão Lý, mua lươn chưa?”Quản gia Lý hớn hở trả lời : “Biết cậu muốn ăn lươn, tôi đã chuẩn bị tốt từ mấy ngày trước rồi, đang nuôi trong ao tại vườn sau, vừa thô vừa dài!”Liên Hi Hoàn hài lòng gật đầu, nhưng vẫn có chút lo lắng, nên vẫn muốn đi xem thử : “Để tôi đi nhìn thử xem, chọn hai con thô nhất...”Giang Mộng Nhàn hãy còn đang đi trên cầu thang hình xoắn ốc, chỉ nghe được ấy từ mấu chốt︰ lươn, thô, dài.Cô nghẹn một hơi thiếu chút nữa không thở được, chân bước hụt suýt chút nữa thì mất mặt.Cô biết Liên Hi Hoàn cực kỳ biến thái, nhưng không nghĩ tới, anh lại biến thái đến trình độ này!Thậm chí ngay cả lươn mà cũng dùng tới luôn rồi ! Kẻ có tiền trong giới nhà giàu tại kinh đô vậy mà lại thích chơi những thứ biến thái như vậy!Dùng cái thứ kia chơi không chết người mới là lạ!Liên Hi Hoàn đại khái đang đi chọn lươn, thật lâu sau vẫn chưa thấy về, Giang Mộng Nhàn một mình nằm ở trên chiếc giường tân hôn phủ đầy cánh hoa hồng, cả người giống như bị móc mất linh hồn.Bất cứ thứ gì ở trong căn phòng này, giờ rơi vào trong mắt cô đều đã có thể trở thành dụng cụ.Ngọn nến còn chưa cháy hết này cũng có thể làm đạo cụ này, giá cắm nến kia cũng có thể làm đạo cụ này.Chai rượu vang đỏ đắt tiền kia cũng có thể làm đạo cụ này.Cái bàn, khung hình, chổi lông gà...Cô chợt phát hiện, căn phòng được cho là phòng tân hôn này, chính là pháp trường mà Liên Hi Hoàn chuẩn bị cho cô.Một năm sống an lành