Tay tôi cứ vậy bị Lãnh Mạch nắm lấy, để trong túi quần anh ta, nhưng tôi không hề muốn rút ra.
Ừm, trong lòng toàn là bong bóng màu hồng.
Lãnh Mạch buồn cười nhìn tôi: “Em biết bây giờ em giống gì không?”
“Giống gì?”
“Giống một con mèo vừa được chủ nhân yêu thương.”
Tôi cạn lời, phản kích lại: “Lãnh Mạch, anh biết anh giống gì không?”
“Giống gì.’ Hình như tâm trạng anh ta rất tốt, thoải mái thuận theo lời tôi mà hỏi.
“Giống một bức tranh đồi trụy!” Tôi phồng má trừng anh ta.
Anh ta bị tôi chọc cho vui vẻ, thấp giọng bật cười, lồng ngực phập phồng, người đàn ông này cười lên hấp dẫn như vậy, trời ơi, tôi không có định lực lắm đâu.
Sau khi cười xong anh ta dán sát lại, môi dán lên tai tôi: “Đút vào túi quần tôi đã thoả mãn như vậy, một tháng sau, anh đây sẽ cho em biết, cái gì là thoả mãn”
Đồi, trụy, quát “Anh là anh trai cái con khỉ ấy, già như vậy, cũng là chú rồi, không không, là ông!” Tôi đỏ mặt đẩy anh ta ra.
Anh ta nhướng mày: “Không ngờ sở thích em đặc biệt vậy đấy, không thích anh trai yêu thương, lại thích chú, à không, ông. Hoá ra em thích được ông già yêu thương à’“
Má nói Tôi không nói chuyện đồi trụy được như anh ta tôi xin chịu thua!
Chúng tôi đi dạo tới cây cầu ở giữa hồ, tôi chưa từng tới đây, nước hồ long lanh gợn sóng, rất đẹp, tôi hô lên một tiếng, rút tay khỏi túi anh ta, chạy tới bên cầu nhìn làn nước.
Lãnh Mạch bước chậm tới, đứng bên cạnh tôi, cùng tôi nhìn mặt hồ.
“Lãnh Mạch, xem kìa, có cá!” Tôi chỉ vào trong nước: “Mà lại còn to như thế!”
“Có gì đâu, ở sông Nại Hà, cá trong đó đếm không xuể, còn đẹp hơn mấy con lúc trước chúng tôi thả vào bồn, bên cầu Nại Hà nở đầy hoa bỉ ngạn, còn trồng một loại cây, trên cây có quả phát ra ánh sáng, đẹp hơn chỗ này ngàn vạn lần” Anh ta lười biếng nói.
Sông Nại Hà, cầu Nại Hà, hoa bỉ ngạn, đây đều là những chuyện trong truyền thuyết, từ miệng Lãnh Mạch nói ra, lại khiến người ta cảm thấy đó là chuyện rất bình thường.
Tôi không kìm được có hơi mơ ước, mơ mộng ra cảnh tượng lung linh: “Sau này, anh nhất định phải dẫn tôi đi xem đó.”
Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt đó, tôi có thể cảm nhận được, không dám đối diện.
Im lặng rất lâu.
Tới tận khi tôi sắp quên chuyện này, anh ta mới nói: “Được.”
“Vậy chúng ta giao hẹn rồi đó!” Tôi bật cười, mắt mày cong cong, vươn ngón út ra với anh ta: “Ngoäc tay đi”
“Đồ trẻ con” Anh ta búng trán tôi một cái, giây sau, ngón út của anh ta, ngoắc lấy ngón tay tôi: “Tôi hứa với em, nhất định, sẽ dẫn em đi xem biển hoa”
“Được nhai! Hi hi hi” Tôi ngẩng mặt lên, cười thật tươi với anh ta.
Người anh ta hơi cương cứng, cúi người xuống, hôn tôi.
Tôi để anh ta hôn, không tránh né.
Sau lưng là trời sao vô tận, ánh đèn rực rỡ của thành phố, tôi và anh ta đứng trên chiếc cầu nhỏ hôn nhau, thật là lãng mạn. Ý tôi là, nếu cứ hôn như vậy…
“Lãnh Mạch!” Tôi hất cái tay của anh ta đang vươn vào trong áo phông tôi ra: “Đây là công viên đó được không!”
Mặt anh ta khó chịu rời khỏi tôi: “Ai bảo em trêu ghẹo tôi.”
Má nó, tôi trêu ghẹo anh ta lúc nào? Sao tôi không biết!
“Em kiễng chân lên hôn tôi, lẽ nào không phải chủ động muốn càng nhiều hơn à?”
“…” Má, bầu không khí tốt đẹp đều biến mất hết rồi!
“Anh nghĩ nhiều thật đấy! Rõ ràng là anh dùng sức cậy răng tôi ra, dùng sức quấn lấy lưỡi tôi! Bây giờ lại thành tôi chủ động hôn anh à!” Tôi tức giận hét lên với anh ta xong thì giật mình phát hiện, nội dung cãi nhau này cũng xấu hổ quá! Quá quá quá xấu hổ rồi…
Không thể cãi nhau về chuyện này nữa, tôi động não, trong đầu đột nhiên loé lên: