“Không mở được!” Tống Tử Thanh gấp muốn chết, cầm cái khoá đó ra sức đập.
Tôi lùi tới bên người Tống Tử Thanh, nhìn Trần Tùng đang cầm cái rìu, trong đầu đột nhiên hiểu rõ, tất cả mọi chuyện.
“Tống Tử Thanh, Trần Tùng là ông bố, mà chúng ta nghe thấy ở trong bài đồng dao”
“Gì cơ?” Tống Tử Thanh quay đầu lại: “Ý cô là…Trân Tùng giết vợ hắn? !”
“Đúng”’ Nhìn Trần Tùng từng bước áp sát, nhìn bé gái mặc váy đỏ cứ luôn bay sau lưng Trần Tùng, tôi đột nhiên có một chủ ý, lại không dám chắc chắn hoàn toàn, chỉ có thể thử thôi!
Tôi lớn giọng nói: “Trần Tùng uống rượu xong thì giết vợ mình, sau đó hăn chặt xác vợ ra, con gái hẳn nhìn cả quá trình hẳn gây án, khuyên hắn đầu thú, hắn nổi lòng muốn giết con gái, lừa con gái hẳn, bảo con gái giúp hắn chôn xác xuống gốc cây, sau đó cũng dùng rìu giết chết con gái.”
“Sao mày biết? !” Trần Tùng tới gần, đứng ở chỗ cách chúng tôi không xa, ánh mắt hung ác: “Ồ, lẽ nào chúng mày nhìn thấy cái tay ở trong thùng?
Dựa vào đấy mà đoán?”
“Cái tay trong thùng không phải của vợ anh, chắc là vợ anh chết sớm hơn” Tôi bình tĩnh lại, nhìn về phía Trân Tùng, nhưng không phải nhìn Trần Tùng.
Mà là nhìn bé gái mặc váy đỏ sau lưng hắn ta.
Bé gái mặc váy đỏ đi ra từ cái bóng của hắn, đang nhìn tôi, trên mặt không có da, cả khuôn mặt toàn là máu thịt, da vẫn chảy ra ngoài theo giọt máu, mạch máu, gân, xương trên mặt, đều nhìn thấy được, con ngươi treo lủng lẳng ở trên mặt, đây là con ma xấu nhất thảm nhất mà tôi từng thấy.
Lãnh Mạch từng nói, bộ dạng càng giống với lúc chết, oán khí càng nặng, khả năng là ác quỷ càng cao, ác quỷ là loại ma xấu nhất khủng bố nhất, ví dụ như ác quỷ Trần Mai trước đây đã gặp.
Tôi không biết bé gái mặc váy đỏ có phải ác quỷ hay không, nhưng tôi đoán răng, đoán là bé gái này, chỉ là muốn chúng tôi tới giải oan cho mình thôi.
“Người chết ở trong thùng không phải vợ hắn, vậy thì là ai?” Tống Tử Thanh hỏi tôi.
Lúc này vì động tĩnh của tôi, Trân Mỹ và Trần Đào đều đi ra, tôi chỉ vào Trân Mỹ: “Là cô ta”
“Hả? cô bé, cô làm tôi hoang mang quá.” Tống Tử Thanh theo đó mà nhìn Trần Mỹ: “Ý cô là, người chết trong thùng…là Trần Mỹ?”
“Đúng!”
“Vậy cô ta là ai?” Anh ta nhìn Trần Mỹ trước mắt, Trần Mỹ mà dẫn chúng tôi tới nhà.
“Tôi cũng không biết.” Tôi nhún nhún vai: “Chắc là tình nhân của Trần Tùng.”
Cơ thể bé gái mặc váy đỏ như một cái máy vậy, nghe thấy lời của tôi, chậm rãi xoay về phía Trần Mỹ.
Chỉ đáng tiếc là những người ở đây, trừ tôi ra, không ai có thể nhìn thấy bé gái.
“Em Đồng, em đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu” Trần Mỹ đi lên mấy bước đứng cùng Trần Tùng: “Có phải em hiểu nhầm gì rồi không? Đêm hôm hai em không đi ngủ, xảy ra chuyện gì sao?”
“Cô còn giả vờ à!” Tống Tử Thanh kêu một tiếng: “Chúng tôi phát hiện trong cái thùng ở nhà bếp nhà cô có tay người, cô giải thích thế nào đây!”
Mặt Trần Mỹ lập tức thay đổi: “Đêm hôm hai người không đi ngủ, đi lung tung trong nhà tôi là có ý gì? Hai người là ai?”
“Chúng tôi là ai, không phải lúc trên xe Tống Tử Thanh đã nói rồi sao?” Tôi dân dần bình tĩnh lại, lúc này bé gái mặc váy đỏ vẫn chưa tấn công, cũng không tấn công bừa bãi, trong lòng tôi lại nắm chắc hơn một chút: “Tống Tử Thanh mang bùa theo bên người, mà tôi lại là bạn của anh ấy, lẽ nào cô chỉ cảm thấy chúng tôi là người bình thường thôi sao?”
“Hai người… Trần Mỹ và Trần Tùng biến sắc.
Tôi ha một tiếng, chỉ Trần Mỹ: “Tôi không biết cô diễn vai nào ở trong đây, nhưng tôi thấy, chắc chắn là cô bị bé gái mặc váy đỏ quấy nhiễu, hai chuyện mà cô kể với chúng tôi lúc trên xe là thật, chỉ là, tôi đoán, em gái Trần Chi