Tỉnh.
Tiếng cửa thang máy bật mở.
Chỉ cần cửa thang máy tầng một mở ra, tôi sẽ mặc kệ đứng bên cạnh tôi trong thang máy có ma sai quỷ thần gì đó, chỉ cần co giò chạy vèo đi là đượ!
c Mở ra rồi!
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào bên trong, tôi vừa mới co giò lên chuẩn bị chạy, thì bỗng!
Phía trước có một người đứng chặn ngay trước mặt, người đó chính là người đàn ông mặc áo bệnh nhân, anh ta không cúi đầu nữa, mà nhìn thẳng vào mắt tôi trân trân, cổ còn bị gấy lìa, đầu nghoẹo sang một bên vai, chỉ có một con mắt với nhãn cầu trắng đen móc bên khóe mắt, tay của anh ta căn bản không bị tay áo che mất, mà là vốn dĩ đã không có tay, anh ta nhấc tay áo trống hoác lên chĩa về phía tôi, miệng lẩm bẩm: “Mắt của tôi, mắt của tôi, cô có nhìn thấy mắt của tôi không?”
“ÁI” Tôi không thể chịu đựng nổi nữa, hét toáng lên rồi đẩy anh ta một phát, cả người xông thẳng ra ngoài.
Nhưng khi ấy, cửa thang máy lại khép chặt!
Ánh sáng bên ngoài biến mất trước mắt tôi, rõ ràng tôi đã nhìn thấy bảo vệ đang bước về phía này.
“Đừng mài” Tôi chạy tới cửa thang máy gắng sức mở nó ra, nhưng lại không tài nào mở được, vừa ngoảnh đầu lại…
Cả thang máy đều là những con quỷ mặc áo bệnh nhân!
Chẳng trách đôi vợ chồng gia kia lại nói trong thang máy có quá nhiều người!
Cả cái thang máy chật ních ma với quỷ thế này không nhiều mới lạ ấy!
Tất cả những con quỷ mặc áo bệnh nhân nhất loạt ngẩng đầu nhìn về phía tôi, cách phân biệt người và quỷ tốt nhất chính là, hai khóe mắt của quỷ lúc nào cũng sẽ có ngấn lệ màu máu, trừ phi cố ý giấu đi, nếu không rất dễ phân biệt được.
“Mắt của tôi..” Người đàn ông mặc áo bệnh nhân lúc đầu từ đằng sau chui ra, anh ta bước về phía tôi: “Mắt của tôi, mắt của tôi…”
“Tôi không nhìn thấy mắt của anh..” Tôi sắp phát điên lên rồi, chân tay luống cuống ấn út thang máy, nhưng thang máy hoàn toàn không nghe lời tôi, nó cứ chạy thẳng xuống phía dưới, tâng 1, tâng – 1, tầng – 2…
Sau đó dừng lại ở tầng – 2.
Toi đời thật rồi!
Ông lão kia nói đúng, nếu yếu người rất dễ gặp phải mấy thứ không sạch sẽ, chứ đừng nói tới thể chất suy nhược này của tôi.
Người đàn ông mặc áo bệnh nhân quỳ xuống, cánh tay áo trống hoác vắt lên vai: “Mắt của tôi, mắt của tôi, mắt của tôi đang ở đâu? Cô có nhìn thấy mắt của tôi không?”
“Không không không!” Tôi men theo cửa thang máy ngồi thụp xuống sàn, sao những lúc như thế này ánh sáng đỏ trong người tôi không tới cứu mạng tôi đi “Không nhìn thấy mắt của tôi, không nhìn thấy mắt của tôi… không nhìn thấy mắt của tôi thì tôi lấy mắt của cô!” Người đàn ông mặc áo bệnh nhãn gào ầm lên một tiếng rồi dùng cánh tay áo quấn chặt lấy cổ tôi: “Đưa mắt của cô cho tôi!”
Tất cả quỷ trong thang máy đều bị anh ta kích thích, chúng đổ dồn về-phía tôi.
“Tôi thật sự không có mắt của anh mài!”
Tôi gào lớn, cố gắng dồn hết sức đẩy người đàn ông mặc đồ bệnh nhân kia ra.
Tuy thang máy đã dừng ở tầng – 2, nhưng nó vẫn không chịu mở cửa ra, cũng chẳng động đậy, như thể cứ cắm chốt ở đây vậy!
Trong ống tay áo trống hoác của người đàn ông kia có hai chiếc xương ngón tay thò ra, một ngón quấn cổ tôi, một ngón định móc mắt trái của tôi ra.
“Cút ngay!” Tôi bịt chặt mắt gào lớn.
Ánh sáng đỏ xuất hiện từ ngay trong chính thân thể tôi giống như lần gặp phải Minh Vương ngay khoảnh khắc tôi gào rống lên, nó như tần sóng vậy, tỏa ra một luồng ánh sáng đỏ lóa mắt đẩy phắt ngón tay của anh ta ra, thậm chí còn đẩy đồn đám quỷ trong thang máy về phía sau.
Thang máy rung chuyển mấy lần.
Đám quỷ kia bị dọa sợ, thoáng chốc liền biến mất, chỉ còn lại người đàn ông mặc đồ bệnh nhân muốn tìm mắt của mình, anh ta bị ánh sáng đỏ quật ngã xuống đất, nhưng lại không rời đi, vẫn cứ bò về phía tôi, miệng không ngừng rên rỉ như khóc: “Mắt của tôi, mắt của tôi… xin cô giúp tôi tìm lại mắt của tôi, xin cô đấy…”
Anh ta bò tới đây túm lấy gót chân tôi, khi ấy, ánh sáng đỏ đã biến mất, tôi cảm thấy vô cùng yếu ớt, tấm lưng phía sau người bắt đầu nổi ngứa.
Thật kỳ lạ, mỗi lần ánh sáng đỏ xuất hiện, sau lưng tôi đều ngứa ngay ngáy, lần này càng ngứa hơn.
“Tôi thật sự không có mắt của anh đâu”
Tôi cũng kiệt sức rồi, yếu ớt đáp lại anh ta.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi,