“Em lấy gì để cứu?” Lãnh Mạch hỏi ngược lại tôi: “Không có tôi, Dạ Minh, Tống Tử Thanh, em lấy cái gì để đánh với cái người gọi là lãnh tụ thậm chí còn không biết cả tên kia? Đối phương chỉ là một.eon hung quỷ cũng đủ khiến em phải chết rồi.”
Tôi định nói trong cơ thể tôi còn có hình nhân màu đó, nhưng lời vừa đến miệng đành bị tôi nuốt ngược trở lại. l Hình nhân màu đó vừa thiện vừa ác, có thể làm người vô tội bị thương, vả lại, lực sát thương của nó quá lớn, nếu tôi không thể kiểm soát được nó, lỡ nó đi hủy diệt thế giới thật thì sao?
Ngãm nghĩ một lúc, tôi nói: “Tôi giao viên hạt này cho tên thủ lĩnh kia, chẳng phải thứ ông ta muốn là viên hạt này sao? Tôi không cần, tôi cũng không quan tâm tới chuyện của ông ta, tôi chỉ muốn cứu được Lão Quỷ mà thôi”
“Mọi chuyện chưa chắc đã đơn giản như em nghĩ” Lãnh Mạch rót một ly nước rồi bước tới đưa cho tôi, ánh mắt anh ta thâm trầm vô cùng: “Tên lãnh tụ kia biết bí mật của tôi và Dạ Minh, chắc chăn ông ta có một mục đích gì đó khác, nếu nhắm mắt làm ngơ thì cũng không phải tác phong của tôi và Dạ Minh, nhưng đối phương chắc chăn sẽ rất cảnh giác với chúng ta, có lẽ để em đi cũng là một cách hay”
Dạ Minh không lên tiếng.
“Bọn chúng sớm đã định để tôi đi một mình từ trước rồi!” Lần này tôi hiểu rõ ý mà Lãnh Mạch nói, tôi không hề tức giận chút nào, trái lại còn hưng phấn đập bộp chiếc cốc xuống bàn: “Hai người đồng ý cho tôi đi cứu Lão Quỷ!”
Dạ Minh võ má: “Ơ, bây giờ tên liệt mặt này giải quyết mọi chuyện ngày càng rắc rối rồi đấy, tôi không thể hiểu nổi tại sao trong kế hoạch của chúng ta lại cứ phải thêm một tên Lão Quỷ không có liên quan gì hết như thế, xông thẳng qua đó thu phục bọn chúng, hỏi rõ bọn chúng chuyện chúng ta muốn hỏi là được!”
Vừa rồi, khi Lãnh Mạch và Dạ Minh bàn bạc phương án ở ngoài ban công, Lãnh Mạch đã tính tới chuyện cứu Lão Quỷ, sở dĩ lúc nãy anh ta hỏi tôi như vậy là muốn xem thử quyết tâm của tôi sao?
Lãnh Mạch… đang để ý tới cảm nhận của tôi.
“Cảm ơn anh” Tôi nhìn Lãnh Mạch và Dạ Minh, lần đầu tiên tôi khom lưng cúi người nói ra lời cảm ơn một cách tự nguyện.
Cảm ơn hai người có thể bao dung cho tính cách bướng bỉnh của tôi.
“Bé con thay tính đổi nết rồi à” Dạ Minh ngượng ngùng, vừa nấy còn phản đối tôi đi cứu Lão Quỷ, nhưng bây giờ lại không nói gì, mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt né sang chỗ khác.
Tôi bật cười, vừa cười vừa nhìn Lãnh Mạch, Lãnh Mạch cũng đang nhìn tôi, nhưng anh ta không cười, trái lại, sắc mặt còn lộ rõ vẻ nghiêm túc.
Tôi bỗng dưng không dám cười nữa, hỏi anh ta: “Sao thế?”
“Nếu đối phương đã nói em phải qua đó một mình, vậy thì chắc chăn trên đường đi bọn chúng sẽ bố trí trở ngại để kiểm tra xem em có lén lút dân người đi theo không, vậy nên, trên đường đi tới Chu Phong em bắt buộc vần phải đi một mình”
Lãnh Mạch tư duy cẩn thận, chặt chẽ, anh ta phân tích rất đúng, trên đường đi tới Chu Phong chắc chăn sẽ xảy ra vấn đề, tôi không thể xảy ra chuyện được, tôi còn phải đi cứu Lão Quỷ!
“Bây giờ có cách gì có thể kiểm soát được hình nhân màu đỏ không?” Tôi hỏi.
Lãnh Mạch trâm mặc lắc đầu.
Dạ Minh cũng lắc đầu: “Chấp niệm của quỷ thần trong người cô rất khó kiểm soát, điều này đòi hỏi cô vốn dĩ đã phải có một linh hồn mạnh mẽ, ý chí mạnh mẽ, và phải học được cách kiểm soát nó, nhưng cách ấy chúng ta không ai biết cả, dâu sao cô cũng là trường hợp đầu tiên, cô chỉ có thể tự tìm tòi, nhưng chấp niệm của quỷ thần có thể kiểm soát được hay không cũng là một vấn đề lớn”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ? Tôi phải tới Chu Phong kiểu gì đây?”
Tôi phải sống sót đến Chu Phong, nếu vấn đề này không được giải quyết, vậy thì chúng tôi vần không thể cứu được Lão Quỷ.
Lãnh Mạch trầm tư một hồi, anh ta chịu trách nhiệm tư duy trong đám chúng tôi, và chúng tôi cũng chỉ có thể kỳ vọng vào anh ta mà thôi.
Còn Dạ Minh thì… Dạ Minh chỉ là một người đàn ông to xác thích ăn hàng.
Lãnh Mạch ra ngoài hút thuốc nghĩ cách.
Tôi ngồi trên sofa, Dạ Minh tới trêu tôi để tôi không bị áp lực, nhưng tôï-không thể nào vui nổi, chuyện của Lão Quỷ đè nặng lên trái tim tôi, làm thế nào cũng không thể thả lỏng được.
Một lúc sau, cuối cùng Lãnh Mạch cũng trở về, tôi lập tức đứng dậy: “Sao rồi? Anh nghĩ ra cách chưa?”
“Chỉ có