Một đêm ở thôn Hòa Bình khiến tôi rất mệt mỏi, sau khi tìm thấy chỗ của mình, tôi liền nằm xuống ngủ thiếp đi.
Dẫu sao Cẩu Đản và Túy Hoa cũng đang ở đây, tôi không phải lo lắng gì cả.
Tôi nằm mơ, trong giấc mơ, tôi gặp được Lãnh Mạch và Dạ Minh, một người gọi tôi là nhóc con, một người gọi tôi là bé con, tôi cố găng lặp đi lặp lại răng mình là người có tên tuổi, mình tên là Đồng Đồng, nhưng bọn họ vẫn cứ khăng khăng gọi như thế, vừa gọi vừa véo má tôi.
Ồn ào quá đi mất…
Vô thức, hình như tôi nghe thấy có tiếng người đang gọi tôi thật.
“Bé con, bé con, bé con…”
Dạ Minh?
Tôi động đậy mí mắt, mở mắt ra, Cẩu Đản và Túy Hoa đang đứng trước giường nhìn tôi, làm gì có Dạ Minh nào đâu chứ.
“Bé con, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi” Túy Hoa mở lời nói.
“Túy Hoa?” Tôi chưa tỉnh ngủ à?
“Ha ha ha! Bé con, cô không nhận ra tôi nữa à?” Túy Hoa nhoẻn miệng cười lớn, chẳng giữ hình tượng chút nào.
Nhưng mấu chốt là, tại sao Túy Hoa lại gọi tôi là bé con?!
Cẩu Đản đứng bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, không hề giống với Cẩu Đản hay mỉm cười mọi ngày!
“Chuyện gì vậy? Tôi vân đang năm mơ sao?” Tôi găng sức vò đầu bứt tai.
“Ngu quá thể” Cẩu Đản mở lời nói, giọng điệu…
“Lãnh Mạch?!” Tôi kinh ngạc nhìn Cẩu Đản, nhưng đây chính xác là gương mặt của Cẩu Đản, vóc dáng của Cẩu Đản mà, tại sao giọng điệu lại là giọng điệu của Lãnh Mạch nhỉ?
Tôi ngơ ngác.
“Ha ha ha, thôi được rồi, bé con, không trêu cô nữa.” Túy Hoa ngưng cười, chớp chớp mắt nhìn tôi, Túy Hoa – đang – chớp chớp mặt – nhìn tôi.
Tôi bỗng thấy rét run, hai tay ôm chặt lấy vai: “Túy Hoa, Cẩu Đản, hai người sao vậy? Tôi mới chỉ ngủ một giấc thôi mà, sao tính cách của hai người đều thay đổi rồi vậy?”
“Ngu chết đi được” Cẩu Đản lại lên tiếng, hai tay khoanh trước ngực, biểu cảm trên mặt như bị liệt.
Túy Hoa lại bật cười sang sảng, cười đã rồi mới nói: “Là bọn tôi nè, bé con, tôi là Dạ Minh”
?
Tại sao đầu óc tôi lại không tìm thấy lối về thế nhỉ?
Chặắc chắn tôi đang năm mơ.
Tôi gắng sức véo mạnh một cái lên đùi mình.
“ÁI” Đau quá đi, không phải mơ, tôi trừng lớn mắt nhìn Túy Hoa: “Tại sao chị lại là Dạ Minh?!”
“Bọn tôi dùng thuốc biến thân do Hàn Vũ chế ra để cải trang thành Túy Hoa và Cẩu Đản”
Thân thể của Túy Hoa, gương mặt của Túy Hoa, giọng nói của Túy Hoa, khi thốt ra câu này trông thật kỳ lạ biết bao nhiêu…
Nếu Dạ Minh cải trang thành Túy Hoa, vậy Cẩu Đản…
“Đừng nghĩ nữa, anh ta là tên mặt liệt” Dạ Minh nói chuyện, nhưng giọng nói lại là thanh âm phụ nữ của Túy Hoa.
Tôi nhìn Cẩu Đản… cảm giác này có lẽ không sai, có lẽ chính là Lãnh Mạch.
“Đến bây giờ mà em vân chưa nhìn ra được, em nói xem, em không ngu thì là gì” Lãnh Mạch nói, nhưng giọng nói lại là thanh âm của Cẩu Đản.
Đầu óc tôi lại rối như tơ vờ, nhất thời không thể thích nghi được với sự thay đổi này…
Một đêm ở thôn Hòa Bình khiến tôi rất mệt mỏi, sau khi tìm thấy chỗ của mình, tôi liền nằm xuống ngủ thiếp đi.
Dẫu sao Cẩu Đản và Túy Hoa cũng đang ở đây, tôi không phải lo lắng gì cả.
Tôi nằm mơ, trong giấc mơ, tôi gặp được Lãnh Mạch và Dạ Minh, một người gọi tôi là nhóc con, một người gọi tôi là bé con, tôi cố găng lặp đi lặp lại răng mình là người có tên tuổi, mình tên là Đồng Đồng, nhưng bọn họ vẫn cứ khăng khăng gọi như thế, vừa gọi vừa véo má tôi.
Ồn ào quá đi mất…
Vô thức, hình như tôi nghe thấy có tiếng người đang gọi tôi thật.
“Bé con, bé con, bé con…”
Dạ Minh?
Tôi động đậy mí mắt, mở mắt ra, Cẩu Đản và Túy Hoa đang đứng trước giường nhìn tôi, làm gì có Dạ Minh nào đâu chứ.
“Bé con, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi” Túy Hoa mở lời nói.
“Túy Hoa?” Tôi chưa tỉnh ngủ à?
“Ha ha ha! Bé con, cô không nhận ra tôi nữa à?” Túy Hoa nhoẻn miệng cười lớn, chẳng giữ hình tượng chút nào.
Nhưng mấu chốt là, tại sao Túy Hoa lại gọi tôi là bé con?!
Cẩu Đản đứng bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, không hề giống với Cẩu Đản hay mỉm cười mọi ngày!
“Chuyện gì vậy? Tôi vân đang năm mơ sao?” Tôi găng sức vò đầu bứt tai.
“Ngu quá thể” Cẩu Đản mở lời nói, giọng điệu…
“Lãnh Mạch?!” Tôi kinh ngạc nhìn Cẩu Đản, nhưng đây chính xác là gương mặt của Cẩu Đản, vóc dáng của Cẩu Đản mà, tại sao giọng điệu lại là giọng điệu của Lãnh Mạch nhỉ?
Tôi ngơ ngác.
“Ha ha ha, thôi được rồi, bé con, không trêu cô nữa.” Túy Hoa ngưng cười, chớp chớp mắt nhìn tôi, Túy Hoa – đang – chớp chớp mặt – nhìn tôi.
Tôi bỗng thấy rét run, hai tay ôm chặt lấy vai: “Túy Hoa, Cẩu Đản, hai người sao vậy? Tôi mới chỉ ngủ một giấc thôi mà, sao tính cách của hai người đều thay đổi rồi vậy?”
“Ngu chết đi được” Cẩu Đản lại lên tiếng, hai tay khoanh trước ngực, biểu cảm trên mặt như bị liệt.
Túy Hoa lại bật cười sang sảng, cười đã rồi mới nói: “Là bọn tôi nè, bé con, tôi là Dạ Minh”
?
Tại sao đầu óc tôi lại không tìm thấy lối về thế nhỉ?
Chặắc chắn tôi đang năm mơ.
Tôi gắng sức véo mạnh một cái lên đùi mình.
“ÁI” Đau quá đi, không phải mơ, tôi trừng lớn mắt nhìn Túy Hoa: “Tại sao chị lại là Dạ Minh?!”
“Bọn tôi dùng thuốc biến thân do Hàn Vũ chế ra để cải trang thành Túy Hoa và Cẩu Đản”
Thân thể của Túy Hoa, gương mặt của Túy Hoa, giọng nói của Túy Hoa, khi thốt ra câu này trông thật kỳ lạ biết bao nhiêu…
Nếu Dạ Minh cải trang thành Túy Hoa, vậy Cẩu Đản…
“Đừng nghĩ nữa, anh ta là tên mặt liệt” Dạ Minh nói chuyện, nhưng giọng nói lại là thanh âm phụ nữ của Túy Hoa.
Tôi nhìn Cẩu Đản… cảm giác này có lẽ không sai, có lẽ chính là Lãnh Mạch.
“Đến bây giờ mà em vân chưa nhìn ra được, em nói xem, em không ngu thì là gì” Lãnh Mạch nói, nhưng giọng nói lại là thanh âm của Cẩu Đản.
Đầu óc tôi lại rối như tơ vờ, nhất thời không thể thích nghi được với sự thay đổi này…
Dạ Minh nói, mấy ngày