Từ trước tới nay trẻ con luôn là tổ hợp đáng sợ nhất trong phim ma, nghe Lãnh Mạch nói vậy, còn chưa tiến vào thành phố tôi đã muốn rút lui, hỏi anh ta có thể đi đường vòng được không, anh ta nói: “Không thể”
Trái tim vụn vỡ, tôi rụt đầu lấy một chiếc áo T-shirt từ trong balo ra để thay.
Áo T-shirt lúc đầu ở trong rừng bị Miêu Quái làm rách hết ống tay áo trái, sau đó tới thôn thì Lưu Nguyệt băng bó cho tôi, mãi vẫn chưa kịp thay áo.
Lãnh Mạch nghiêng đầu nhìn tôi: “Vết thương còn đau không?”
“Không đau chút nào hết, thật đấy”
Vừa nói, tôi vừa cố ý cử động cánh tay trái để Lãnh Mạch không cần lo lắng nữa, kết quả cơn đau lại ập tới: “Xuýt..”
“Đồ phụ nữ ngu ngốc! Bị thương thì ở yên đấy!” Lãnh Mạch quát tôi.
Thực ra vết thương của tôi so với Dạ Minh mà nói thật sự chẳng là gì, dẫu sao vết thương của tôi cũng dùng bùa của Tống Tử Thanh để cầm máu, rồi lại nhờ Lưu Nguyệt xử lý thêm, Lưu Nguyệt nói mấy ngày nữa là khỏi.
Khi vòng qua ngã rẽ lúc trước, chúng tôi nhanh chóng nhìn thấy cổng chào thành phố nhà trẻ.
Bây giờ là chín giờ tối, thành phố nhà trẻ bị bao kín bởi mây đen tăm tối, trên bầu trời có hàng ngàn vì sao, nhưng chỉ trừ tầng mây trên của thành phố nhà trẻ, tôi chỉ lên và nói: “Lãnh Mạch, anh có nhìn thấy không? Hình như xung quanh thành phố này bị bao phủ bởi một luồng khí đen”
Luồng khí đen thoắt ẩn thoắt hiện bao phủ xung quanh thành phố, nó không mờ đi, cũng không tản ra, mà chỉ vây lấy thành phố này.
“Tôi từng nói thành phố này là nhà trẻ của thai quỷ, người phá thai ở thành phố này còn nhiều hơn người phá thai trên toàn thế giới cộng lại, vậy nên nơi đây tập trung rất nhiều linh hồn lang thang ai oán, quỷ sai cũng hết cách, đành phải phong †ỏa xung quanh, nhốt những đứa trẻ đó ở trong thành phố này”
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đã tiến vào thành phố nhà trẻ.
Tít tít.
Điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn, mở ra, tin nhắn viết: Chào mừng đến với thành phố nhà trẻ, tập thể cư dân thành phố nhà trẻ kính chúc bạn có thể vui chơi hạnh phúc tại nơi này.
Bốn chữ “tập thể cư dân” mang theo một luồng âm khí rợn người mơ hồ.
Tôi rét run, vội vàng xóa đoạn tin nhắn đi.
Lãnh Mạch nói tôi là đồ nhát gan.
Chúng tôi chạy vào đường cao tốc, định tìm một chỗ ở trong trung tâm thành phố, tới ngày mai mới ra khỏi nơi này.
Chín giờ tối là thời điểm thành phố nhộn nhịp nhất, nhưng trong thành phố trẻ em lúc này lại thưa thớt xe cộ qua lại, đèn đường cũng rất ít, cái thì sáng cái thì mờ.
Khi chúng tôi lái xe đến trung tâm thành phố, nhà nào cũng đóng cửa chặt, bao gồm cả trung tâm thương mại, trên đường yên tĩnh đến mức khiến người ta rợn cả gáy.
“Lãnh Mạch, sao trông cứ sai sai thế nào ấy nhỉ” Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong một con ngõ nào đó hình như có một đứa bé rất nhỏ đang âm thầm nhìn tôi, tôi giật mình, vội vàng rụt cổ lại, kéo cửa sổ lên: “Anh không thấy rất kỳ lạ sao?”
“Có gì kỳ lạ đâu, thành phố trẻ em nên buổi tối đương nhiên phải nhộn nhịp rồi”
Ngưng một lát, Lãnh Mạch bổ sung thêm một câu: “Nhưng không phải con người nhộn nhịp mà thôi”
Đột nhiên có một đứa bé chạy qua mũi xe chúng tôi, xe của chúng tôi đâm trúng đứa bé, “binh” một tiếng, tôi giật mình hét thất thanh: “Lãnh MạchI”
Lãnh Mạch vấn lạnh mặt tiếp tục lái xe, tôi ngoảnh đầu nhìn ra sau, một đứa bé lưng trần đang quay lưng lại với chúng tôi, bỗng dưng, đầu nó quay ngoät 180 độ, nghe răng nhe lợi với chúng tôi, mồm miệng thì đây máu.
Tôi vội vàng quay bật lại chỗ ngồi, cúi gằm mặt xuống ghế: “Mẹ ơi, mai”
“Sợ cái gì” Lãnh Mạch châm biếm tôi: “Tôi thấy năng lực của em cũng không còn yếu nữa, sao gan vẫn nhỏ thế nhỉ”
Năng lực là năng lực, trưởng thành là trưởng thành, nhưng nỗi sợ hãi khi gặp ma là bản năng của con người mà.
Tìm quanh một vòng, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được nhà nghỉ vẫn còn sáng đèn, Lãnh Mạch dừng xe lại bên