Si Mị ngồi trên chiếc đệm phía sau, anh ta lười nhác vắt chéo chân lại, tì nữ đút nho cho anh ta ăn, anh ta liếc mắt nhìn sang chỗ này, thờ ơ lướt qua tôi, rồi nhìn về phía Lãnh Mạch: “Cuối cùng các người cũng hành động rồi, nếu không hành động tôi sẽ chán chết mất”
“Tiểu Si, con định cứ mãi trâm mê không tỉnh ngộ sao?” Lão Quỷ nói.
“Ông già không chịu chết kia! Ông không thấy phiền à! Đuổi theo tôi từ tận ngàn năm trước cho đến tận hôm nay hay ho lắm sao?
Chết thì chết đi lại còn không chịu, chẳng nhế ông vẫn muốn đích thân giết tôi và em trai một lân nữa sao?”
“Mày!” Đích thân giết chết cốt nhục của mình là nỗi đau Lão Quỷ không muốn nhắc tới, ông ấy bất giác ôm chặt lấy lồng ngực, miệng không nói thành lời.
“Si Mị, anh quá đáng lắm rồi đấy!” Tôi không nhịn nổi nữa: “Dù nói thế nào đi chăng nữa thì tốt xấu gì ông ấy cũng là bố của anh, sao anh có thể nói những lời như vậy với bố của mình được chứ!”
Si Mị nheo mắt, sắc mặt tối sâm xuống: “Người phụ nữ kia, cô đừng tưởng tôi không giết cô, ban cho cô ít ân huệ thì cô có thể coi trời bằng vung, loài người như cô ấy mà, tôi chỉ cần khều khều ngón tay là có thể muốn giết bao nhiêu thì giết được bấy nhiêu rồi”
“Anh có biết loại quái vật không hiếu thuận, vả lại còn tà ác như anh trong thế giới loài người của bọn tôi được gọi là gì không? Con chuột qua đường, người người gào đánh!” Tôi hất căm lên không chút yếu đuối.
Si Mị bị tôi chọc tức điên lên, mặt tím tái lại: “Được, cô giỏi lắm, đợi đến lúc cô sắp chết tôi sẽ xem cô có còn cứng miệng như vậy được nữa hay không?”
Trận đấu bắt đầu.
Không có Dạ Minh ở đây, chỉ riêng hung quỷ thôi cũng đã khó đối phó, chúng tôi đành giao cho Tống Tử Thanh, tức là, Lãnh Mạch sắp phải đối phó với bốn tên cán bộ còn lại.
“Lãnh Mạch đại nhân, Người phải cẩn thận đấy” Lão Quỷ nói: “Tên tóc trắng luôn nhìn Ngài kia kìa, hôm nay hắn đặc biệt tới đây là để tìm Ngài, hãn cũng là người tu luyện được năng lực sử dụng băng, nhưng hắn không có băng đỏ, lần này hắn tới là để cướp lấy băng đỏ của Ngài”
Lãnh Mạch đứng quay lưng lại với chúng tôi, anh ta chậm rãi gật đầu.
Lúc trước Dạ Minh từng nói, năng lực là anh ta sử dụng là lửa trắng, nếu Hắc Hỏa Nữ kia muốn lấy được lửa trắng của anh ta thì phải giết chết anh ta trước.
Bây giờ, gã tóc trắng kia muốn đoạt lấy lửa đỏ… cũng tức là, hắn phải giết chết Lãnh Mạch!
Trái tim tôi bất giác chùng xuống.
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi buông Lão Quỷ ra, nói với ma nữ tóc dài: “Nhờ mọi người chăm sóc ông Chuyên nhé.”
Lão Quỷ sững sờ: “Cô Đồng, cô định đi đâu vậy?”
Tôi nhìn Lão Quỷ, sau đó đi về phía Lãnh Mạch: “Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tôi đứng giữa Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh, cùng bọn họ đối phó với đám người đối diện.
“Cô/em lại đây làm gì?” Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh đồng thanh hỏi “Tôi tới đây giúp một tay” Tôi nói.
“Cô? Đừng chuốc thêm phiền phức nữa được không hả?” Tống Tử Thanh lườm tôi.
Lãnh Mạch nheo mắt, anh ta nhìn tôi một lát rồi nói: “Em nghiêm túc sao?”
“Đương nhiên” Ánh mắt tôi không hề dao động, giống như quyết tâm kiên định của tôi vậy: “Đi theo hai người lâu như vậy rồi, tôi cũng muốn chứng minh cho hai người thấy tôi không còn nhát gan như ngày xưa nữa, tôi cũng đã trưởng thành rồi”
Tống Tử Thanh và Lãnh Mạch đều trâm mặc.
“Tôi có thể đối phó với Hắc Hỏa Nữ” Tôi nói tiếp: “Đừng quên trong tay tôi có Bất Tri Hỏa, Bất Tri Hỏa có thể khắc chế hoàn toàn năng lực của Hắc Hỏa Nữ, trong balo còn có không ít lá bùa, tuy tôi không có năng lực gì, nhưng tôi nghĩ mình cũng có thể giúp hai người một tay”
“Tiếp theo sẽ là một trận ác chiến, con chóc này, cô phải nghĩ cho kỹ” Tống Tử Thanh nói.
Tôi mỉm cười gật đầu.
Lãnh Mạch không nói gì, mà chỉ nhìn về phía đối diện cùng tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi đứng chung hàng với người như Lãnh Mạch và Tống Tử Thanh, cùng bọn họ đối mặt với kẻ địch.
Người bên phía đố chuyện.
n lên tiếng nói Kẻ nói trước là người đàn ông tóc dài màu trắng, đeo kính râm, có hứng thú với Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, nghe danh đã lâu, tôi tên là Bạch Thiên Ẩn, ba nghìn năm trước là võ sĩ Nhật Bản, tôi tìm được một loại pháp thuật có thể lưu giữ linh hồn không tan, tự cất ở nhà được, tu luyện suốt ba nghìn năm, tôi còn mạnh hơn người có xác thịt, nghe nói băng đỏ của anh mạnh đến mức có thể hủy diệt trời đất, nên đặc biệt tới đây so tài với anh”
Lãnh Mạch cực kỳ bình tĩnh trước những lời Bạch Thiên Ẩn nói, anh ta không đáp lại một chữ nào.
“Haiz, tiếc quá đi” Hắc Hỏa Nữ thở dài: “Người sử dụng lửa trắng không