Nhưng mà không kịp, cho dù tốc độ của Sỉ Mị có nhanh hơn nữa cũng không thể dịch chuyển được, huống hồ còn có Tiểu Điệp đang ngăn cản, đột nhiên trên không trung xuất hiện hàng trăm con bướm, vây Sỉ Mị vào lưới của bươm bướm.
Đao trên đầu Tôn Viên Phàm đã chém xuống Một màn này, cực giống hình ảnh hành quyết của Minh Giới, Cẩu Đản quỳ xuống, Minh Vương ra lệnh một tiếng, binh lính giơ đao bổ về phía Cẩu Đản.
Mà Lãnh Mạch, cũng giống như ngày đó, khoanh tay đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt.
Bi kích ngày đó, hôm nay lại tái diễn hay sao?
Không muốn.
Tôi không muốn!
“Đừng mài! Dừng tay!” Tôi ôm lấy bả vai hét lớn, lảo đảo tiến về phía trước hai bước, lại ngã trên mặt đất.
Ngày đó đã không cứu được người đó, mà hôm nay, tôi vân không cứu được sao?
Đúng rồi! Huyết Tà Thuật!
Bên trong có một tuyệt chiêu cấm ky, nói là lấy †oàn bộ máu của mình để đổi lại tính mạng của đối phương.
Nhưng mà…
Toàn bộ mọi thứ đã säp không kịp nữa rồi, đao của ác quỷ đã sắp chém lên cổ Tôn Viên Phàm rồi.
Đại Tạng cười to, Si Mị vừa vùng thoát được khỏi sự giam cầm của bươm bướm, tôi còn không kịp cần lấy mạch máu của mình, Tôn Viễn Phàm liếc nhìn tôi một cái cuối cùng, sau đó hai mắt nhằm lại Không hề có âm thanh gì nữa.
Đao của ác quỷ, bông nhiên bị đóng băng lại!
Địa Tạng sửng sốt.
Tôi trừng lớn mặt.
Toàn thế giới đã đóng băng, hai ác quỷ lại bị bóp nát, sau đầu Tôn Viên Phàm có một vệt máu, nhưng vân bảo vệ được đầu.
Ai cũng không ngờ được, lần này, Lãnh Mạch ra tay rồi.
Băng bọc lấy cơ thể Tôn Viễn Phàm, nhốt Tôn Viễn Phàm vào trong băng, đưa cậu ấy bay về hướng chúng tôi, đặt cậu ấy bên cạnh tôi.
Tôi ngơ ngác mà nhìn Lãnh Mạch: “Tại sao?”.
Truyện Tiên Hiệp
Anh quay lưng về phía tôi, trâm mặc vài giây, sau đó nói: ‘Không liên quan đến đại nghiệp, chỉ là chuyện tiện tay.”
Không liên quan đến sự nghiệp…
Đúng rồi, ngày ấy cái chết của Cẩu Đản là để hoàn thành sự nghiệp của anh, giờ Tôn Viên Phàm lại không uy hiếp được đến chuyện gì của anh, cứu rồi, cũng không sao hết.
Nhưng mà cho dù như thế nào, cuối cùng làm cho người ta thở dài một hơi, tôi ôm lấy bả vai, nói với Lãnh Mạch: “Cảm ơn.”
Lưng anh cứng đờ, không nói gì.
Địa Tạng tức giận rồi, chúng tôi năm lần bảy lượt phá hoại chuyện của ông ta, ác quỷ lại xuất hiện, trừ ác quỷ, trên mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện oán quỷ, Đông Họa biết sử dụng thuật gọi quỷ, Địa Tạng cũng biết dùng, hơn nữa còn lợi hại hơn cả Đồng Họa.
Ba con ác quỷ thêm cả cậu nhóc đầu trọc chống lại Si Mị, Lãnh Mạch đóng băng mặt đất nhưng vân không thể ngăn cản được sự phát động của thuật gọi quỷ, oán quỷ vẫn chạy ra.
“Toàn bộ bọn mày chết cho tao!” Địa Tạng hét lớn một tiếng, xông vê hướng Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch và Sỉ Mị đồng thời bị cuốn lấy, không có thời gian để ý đến bên chúng tôi, không ít oan hồn đang bò lên sân hướng về phía chúng tôi.
Cô gái run rẩy mà hỏi tôi: ‘Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
“Cô không phải là người nhà họ Tống sao? Có biết dùng pháp thuật không?” Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy lắc đầu.
“Thế có đem theo phù chú không?” Tôi lại hỏi.
Cô ấy lại lắc đầu, sắp khóc đến nơi: “Tôi chỉ là một người hầu thôi.”
Bây giờ vân chưa thuần thục Huyết Tà Thuật, tôi không thể khống chế được mạch máu của mình, oán quỷ không ngừng đến gần, tôi cởi dây thừng cho Tôn Viên Phàm, trong ngực cậu ấy đã bị máu thấm đâm do bị thương, đột nhiên cậu ấy bắt lấy tay tôi: “Đồng Đồng, sao cậu lại đến đây? Cậu có biết ở đây rất nguy hiểm không hả?! Tại sao cậu lại vì tôi mà đến đây vậy?! Này không đáng đâu, cậu…
“Được rồi Tôn Viễn Phàm, cậu nghe tôi nói đây.”
Trên thế giới này làm gì có nhiều vì sao như vậy, thời gian gấp gáp, tôi ngắt lời anh ta: “Mọi người nghe rõ đây, bây giờ tôi sẽ yểm hộ cho mọi người rời khỏi đây, mọi người bước xuống bậc thêm, đối diện với tế đàn trong rừng cây, Tôn Xảo Xảo đang ở đó, có cả một hình nhân màu đỏ giống hệt với tôi, tôi đang nhờ cô ấy giữ hộ, sau khi mọi người tìm được Tôn Xảo Xảo thì nói với hình nhân màu đỏ đó, bảo cô ấy lập tức đến giúp tôi, hiểu rõ chưa?”
Có lẽ ấn tượng của tôi với Tôn Viên Phàm là ngoan ngoãn, an tĩnh, là một cô gái có chút ỷ lại người, vì vậy dưới tình cảnh như lúc này tôi lại bình tính mà quyết định chỉ huy cậu ấy, làm cho Tôn Viên Phàm ngơ ngác trong phút chốc.
Tình thế cấp bách, không cho phép chúng tôi nghĩ nhiều, Tôn Viên Phàm cũng là