Lúc chúng tôi trở lại nhà Tống Tử Thanh, trời đã sáng choang, chúng tôi đánh suốt một đêm ở chợ quỷ, tuy thứ ẩn núp chạy trốn, nhưng ít ra Tôn Viên Phàm và Tôn Xảo Xảo đều cứu trở về rồi.
Bác sĩ tư nhân của Lãnh Mạch đã sớm đợi ở bên ngoài, vừa mới vào nhà, bác sĩ tư nhân của anh đã đưa tôi đến một căn phòng riêng, tiến hành giải phâu khẩn cấp.
Bác sĩ anh gọi tới đêu là nữ, bác sĩ cắt quân áo của tôi ra, bởi nơi bị thương dưới bụng, áo và quân đều bị vơi, cùng là phụ nữ, thật ra cũng không xấu hổ lắm, bác sĩ tiêm thuốc mê, tôi liền bất tỉnh mà ngủ say.
Không biết qua bao lâu, lúc tôi tỉnh lại giải phâu đã kết thúc, nơi bị thương dưới bụng và cánh tay đều bị khâu mấy mũi, băng bó, trên tay truyền dịch, trên người dán thiết bị đo lường nhịp tim, bác sĩ chữa trị chính cười nói với tôi: “Anh Lãnh Mạch bá đạo thật, tất cả bác sĩ trưởng đều đổi thành nữ, có lẽ là lo lắng cô bị bác sĩ nam nhìn thấy hết, anh ấy nổi máu ghen.”
Tôi nhếch mép một cái, không nói chuyện.
Bác sĩ đi ra ngoài báo cáo tình huống, một lát sau Lãnh Mạch đi vào, bác sĩ trưởng nói với anh: “Cơ bản đã không có gì đáng ngại, có điều vết thương ở bụng dưới và cánh tay cần uống thuốc ba ngày: Nói xong bác sĩ giao thuốc cho Lãnh Mạch, Lãnh Mạch hỏi vài vấn đề cơ bản, liên để bác sĩ dời đi Lãnh Mạch đi tới trước giường của tôi: “Sao em vân hay bị thương giống như trước vậy, phiền muốn chết”
Đây là do tôi tình nguyện bị thương sao?
Tôi không để ý tới anh, xoay đầu đi.
“Phụt, giận dôi với tôi à.’ Lãnh Mạch cười nhẹ.
Ai giận dôi anh chứ, anh trào phúng tôi còn không cho phép tôi không để ý tới anh à!
“Sĩ Mị đâu?” Tôi quay đầu hỏi.
“Chết rồi!” Lãnh Mạch tức giận nói: “Vật nhỏ tôi phát hiện em thật sự không có lương tâm gì cả, trước đây Si Mị muốn giết em còn giết bạn em, tôi đã cứu em bao nhiêu lân em có bao giờ đếm thử chưa? Cũng bởi vì tôi làm em bị thương một lần, nói vài câu tổn thương em, em liên đuổi anh ra lãnh cung, có phải quá không công bằng rồi không?”
Anh đúng là đã cứu tôi vô số lân, điểm này không gì đáng trách, cái mạng này tôi cho anh cũng chẳng sao, cho dù thiên lôi kiếp tới kêu tôi chết thay anh tôi cũng không oán hận, nhưng thứ anh gây tổn thương, là trái tim con người, là niềm tin là tình cảm!
Thấy tôi không để ý tới anh, Lãnh Mạch hạ người xuống bóp cằm tôi: “Em ném tôi vào lãnh cung ít nhiều cũng phải cho tôi cơ hội trở mình chứ? Bây giờ em cũng không phải không băng lòng ở chung với Sỉ Mị sao? Không đúng, nếu em dám ở cùng với Si Mị tôi liền bóp chết emI”
“Lãnh Mạch anh nói bậy bạ gì đấy” Tôi đẩy móng vuốt của anh ra: “Nói tiếng người đi, nói phải logic một chút, ok?”
“Được, tôi nói tiếng người.” Ánh mắt anh trầm xuống, nhìn tôi nói từng câu từng chữ: “Đừng hành hạ tôi nữa, ở lại bên tôi lân nữa đi, Đồng Đồng.”
Hồng Hồng ở trong lòng la hét mắng Lãnh Mạch, tôi còn xem như là khá bình tĩnh, lúc này không hề né tránh ánh mắt của anh, nói với anh: “Tương lai như thế nào không ai dám nói chắc, nhưng bây giờ, Lãnh Mạch, tôi không muốn ở bên anh”
Ánh sáng trong mắt Lãnh Mạch lập tức tắt ngúm, anh im lặng nhìn tôi vài giây, lúc này đây, anh cũng không nổi giận, không phần nộ, chỉ cúi găm mặt: “Hàn Vũ nói rất đúng, trời đất luân chuyển, trước đây là tôi hành hạ em, hiện tại đổi thành em hành hạ tôi, là do tôi đáng đời.
Hành hạ liền hành hạ đi, dù sao lần này tôi cũng không rời đi, tôi cam tâm tình nguyện bị em ngược.”
Vẻ mặt tôi như gặp quỷ nhìn anh: “Anh uống rượu n “Không có!” Anh trừng mắt với tôi: “Người phụ nữ chết bằm, ông đây nói rất nghiêm túc đó, là lời thật lòng!”
“Thôi đi, Lãnh Mạch đại nhân, hồn lẽ của anh và Minh Vương chuẩn bị như thế nào rồi?” Tôi trào phúng anh.
Lãnh Mạch hơi khựng lại, biểu cảm bị nghẹn họng khỏi nói khiến người ta hả lòng hả dạ cỡ nào, tôi không nhịn được cười một tiếng, đổi chủ đề: “Si Mị và