Anh nhìn tôi, lại trở nên trâm mặc.
Thật lâu sau, tôi mới nhếch miệng cười cười: “Thật là, không phải chúng ta đã sớm kết thúc rồi sao? Cho dù anh có hôn ước với Minh Vương thì cũng không liên quan gì đến tôi nữa rồi, tôi tức cái gì cơ chứ, làm sao tôi lại buôn bực được, thật là nực cười mà, ha.”
Anh nhìn tôi, mắt khẽ trầm xuống: “Tôi chưa từng chạm qua Lạc Nhu, nhiều nhất xem như là…
bị cô ta hôn qua, vài lân mà thôi.
Nhưng tôi xin thề tôi căn bản không hề có ý gì với cô ta, cô ta hôn tôi, tôi cũng là bị ép mà thôi, em cũng biết đấy, sau khi cô ấy hôn tôi, tôi đã đánh răng rất nhiều lần, tôi xin thề tôi rất ghê tởm cô ta hôn môi, tôi…
“Lãnh Mạch, dừng lại đi.” Tôi thờ ơ mà nhìn anh: “Minh Vương có đáng ghét như thế nào đi nữa, nhưng trái tim cô ta thích anh thì không sai, anh đừng vì lừa tôi mà nói người phụ nữ thật lòng thật dạ yêu anh đến ghê tởm như vậy, không cảm thấy có chút quá đáng sao?”
Đã mấy lần Si Mị cũng đã nhân lúc tôi không kịp phòng bị mà cưỡng ép hôn tôi, nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng nói rằng Si Mị ghê tởm, thích là một loại cảm xúc không thể kìm nén lại được, cho dù anh không chấp nhận đoạn tình cảm này, cũng không được lợi dụng những lời độc ác để hạ thấp nó.
“Tôi biết, tôi chỉ sợ em hiểu lâm.
Lãnh Mạch vội giải thích.
“Tôi chẳng cần gì phải hiểu lâm cả” Tôi thở dài một hơi: “Bây giờ tôi và anh đều độc thân, à không đúng, cho dù là trước đây, nói cho cùng, tôi cũng là đơn thân, không phải sao?”
Đúng vậy, nói cho cùng, quá khứ cũng chỉ có mình tôi một lòng một dạ cố chấp mà đơn phương thích anh mà thôi.
Lãnh Mạch không nói chuyện, nhưng mà lại dùng một ánh mắt vô cùng đau thương, vô cùng mong manh dễ vỡ.
Ánh mắt này không ai có thể chịu được, tôi cố gắng tỉnh táo: “Được rồi, chúng ta tìm đường đi”
Anh dừng lại vài giây: “Được.”
Quãng đường tiếp theo cả hai chúng tôi đêu trâm mặc im lặng, rừng cây lân cận càng ngày càng mờ mịt, tôi nhìn thấy trên cây cũng có bọc ám khí, Lãnh Mạch nói những cây này có phần đã thành tỉnh rồi, giả vờ thành cây đại thụ thông thường, thích nhất là ăn người.
Nhưng mà có Hồng Hồng đang cảnh giác xung quanh, tôi không lo lăng gì cả, vượt qua rừng cây, phía trước xuất hiện một hang động, nhất thời tôi nghĩ ra được gì đó, kinh ngạc mà hô lên: “Chẳng lẽ đây là cái trước đây Tiểu Giai đã nói, phải đi từ đường Thục rồi băng qua hang động đúng không?
Chúng ta đánh bậy đánh bạ mà tìm được rồi sao?”
Lãnh Mạch không nói gì, từ sau khi tôi nói là hai bên chúng tôi đều độc thân, anh vần luôn bày ra bộ mặt lạnh như núi băng, không vui vẻ.
Tôi bước nhanh qua đó.
Tiểu Giai đã nói rồi, phía sau Thục Sơn, chúng tôi phải đi xuống theo một con đường nhỏ khác ở bên ngoài, có hang động, xuyên qua hang động đó mới có thể đến được Thiên Hà, rất có khả năng hang động này chính là hang động mà chúng tôi cần tìm!
Tôi đứng bên ngoài hang động, mở bản đồ mà Tiểu Giai đưa cho, sau khi xác định lại hai lần, rất vui mừng mà xác định, đây chính là sơn động mà chúng tôi cần tìm!
Không ngờ được là sơn động này lại năm sâu thẳm trong rừng, vận may của chúng tôi cũng phát huy rồi, ha ha ha!
Tôi vừa bước ra được nửa bước, chân còn đang dừng trên không trung chưa có hạ xuống, trên lưng bỗng có băng quấy lấy, tôi sửng sốt, cúi đầu xuống, nháy mắt tôi đã bị băng của Lãnh Mạch lôi về.
Cũng trong chốc lát khi Lãnh Mạch kéo tôi quay lại, nơi mà tôi đã đứng lộ ra hơn mấy chục cái gai vô cùng nhọn!
Không hề có bất cứ âm thanh gì, tôi suýt nữa đã bị đâm chết rồi!
“Em nói xem em không có tôi thì cho dù có thêm một trăm cái mạng cũng không sống nổi đâu.” Lãnh Mạch lắc đầu: “Em đã ngược tôi cả ngày rồi, vật nhỏ ạ”“
Tôi ôm chặt lấy ngực, còn chưa hoàn hồn lại sau pha suýt chết đó.
“Bỏ đi, chiêu theo em” Bàn tay anh ấn lên đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Đứng ở đây đừng nhúc nhích.”
Nói xong, anh đi vê phía trước.
“Anh làm gì đấy?” Tôi gọi anh.
“Dọn dẹp sạch đống lâu la trong sơn động này.”
Anh không thèm quay đầu lại mà nói, sau khi nói xong liền bước vào sơn động.
Tôi ngơ ngác mà đứng tại chö.
“Thực ra nếu như không phải vì chuyện của Minh Giới, anh ta đối xử với cô thực sự là rất tốt”
Hồng Hồng nói thầm.
Tôi không nói gì.
“Nếu như thiên lôi