“Vừa rồi con quái vật kia chính là ta, là hình dạng lúc ta nổi điên, hoàn toàn không có ý thức gì cả, rất xin lôi vì đã làm cô bị thương” Quái vật lông xanh nói “Hình dạng lúc nổi điên?” Tôi nhíu chặt mày lại, quả nhiên là quái vật này đã bị phong ấn lại, hình dạng lúc nổi điên kia của nó nhìn vừa buồn nôn vừa kinh khủng “Vừa nãy cô đã bị ta căn phải lúc đang ở trong trạng thái nổi điên, cần phải chữa trị ngay lập tức.
Vừa hay ta cũng biết một chút về mấy thứ này, để †a chữa cho cô trước.” Quái vật lông xanh vừa nói vừa đến gần tôi.
“Từ từ chờ đã! Sao tôi biết được lời ông nói là thật hay giả? Nếu như ông lại tới căn tôi một cái nữa thì sao?” Tôi không dám buông lỏng cảnh giác.
Không nói đến cái khác, riêng cái quan tài bằng vàng của con quái vật này đã là thứ rất cứng rồi, có thể nghĩ được, một con quái vật cân dùng đến chất liệu phong ấn cứng rắn như thế là một thứ mạnh đến cỡ nào.
“Cô hiểu nhầm rồi, tôi thật sự không muốn làm hại cô” Quái vật lông xanh lại không tiếp tục tới gần tôi nữa: “Tôi đã bị giam ở nơi này đến cả vạn năm rồi, tôi cũng không nhớ rõ.
Tôi vân luôn cầu cứu thế giới bên ngoài, nhưng không có một ai nghe được lời cầu cứu của tôi, chỉ có duy nhất một mình cô.
Sau hàng vạn năm, cô là người đầu tiên nhận được lời kêu cứu của tôi, đây chính là duyên phận giữa chúng ta.
Tôi còn đang trông cậy vào cô đưa tôi ra ngoài nữa, sao lại có thể tổn thương cô được?”
Tôi không tin con quái vật này, càng không tin vào lời nó nói.
Chỉ có điều, cánh tay phải của tôi bị thương càng ngày càng đau, đồng thời còn có xu hướng chuyển biến xấu.
“Vết thương của cô phải được chữa trị ngay.
Trong hàm răng của tôi có chứa độc tố, chỉ một chốc nữa thôi cô sẽ bị nhiễm độc mà chết, cho dù Đại La thần tiên tới cũng không cứu được cô” Quái vật lông xanh nói.
Nó nói như vậy tôi tin, bởi vì tôi thấy cánh tay bên phải bị căn đã bắt đầu sinh mủ, biến thành màu đen, mà tâm mắt tôi cũng dần trở nên mơ hồ, cơ thể lung lay phải dựa vào tường.
Lúc này, tôi chỉ có thể đánh cược: “Được, tôi tạm tin ông một lần”
Quái vật lông xanh vội vàng đi tới, cầm cánh tay phải của tôi lên, hé miệng nhổ một ngụm nước bọt lên bàn tay nó, sau đó xoa lên miệng vết thương của tôi.
“Ông làm gì vậy!” Tôi suýt nữa đã nôn ra rồi!
“Muốn trị vết thương bị tôi cản thì dùng nước bọt của tôi là tốt nhất.
Cô nhìn xem” Quái vật lông xanh thổi một hơi về phía tôi, bàn tay của nó đặt lên miệng vết thương của tôi Kì tích xảy ra! Vết thương bị căn không còn chảy máu, không mưng mủ nữa, thậm chí còn đang dân khép lại!
Thuật Trị Liệu có lợi hại hơn nữa cũng không thể làm được như thế này, quái vật này…
“Rốt cuộc ông là thứ gì?” Đôi mắt tôi tối sâm xuống.
“Không có gì ngạc nhiên cả.
Chủ yếu là vết thương này là do tôi tạo ra, cho nên chính bản thân tôi có thể chữa trị nó rất dễ dàng” Quái vật lông xanh thả tay tôi ra, vì để cho tôi yên tâm, nó lui về sau hai bước, kéo ra một khoảng cách an toàn với tôi.
Tôi cau mày suy nghĩ mấy giây, ném Huyết Kiếm xuống, Huyết Kiếm hóa thành một vũng máu.
“Ngoại trừ biết cách chữa trị những vết thương do bản thân mình gây ra, đúng là tôi có biết vài phương pháp chữa trị khác.
Chỉ có điều không thân kì đến mức có thể khiến tất cả các vết thương khép lại được.
Nếu đem ra so sánh thì có thể nói là..” Quái vật lông xanh chỉ mặt tôi, nói: “Sắc mặt của cô tái nhợt, hô hấp bất ổn.
Vừa nãy khi chữa vết thương trên tay cô, tôi có bät mạch cho cô.
Mạch đập của cô rất loạn, trong cơ thể cô có hai luồng khí vân hành, trong đó có một luồng khí lạnh rất mạnh.
Mặc dù cơ thể cô đang chống lại nó, nhưng tốn không ít thời gian, vẫn có thể tạo ra tổn thương với cơ thể của cô, tôi có thể tiêu trừ luông khí lạnh kia giúp cô.”
Khí lạnh? Có lẽ đó là khí lạnh mà Lãnh Mạch đã truyền vào cơ thể tôi.
Sở dĩ tôi vẫn có thể chịu được đến bây giờ hẳn là có liên quan đến tâm pháp của nhà họ Tống.
“Cô gái hãy tin tôi một lần đi” Quái vật lông xanh nói, rồi đưa tay ra sau lưng chà xát, xoa một hồi ra một viên thuốc, đưa cho tôi: “Cơ thể tôi chính là một vị thuốc, bất kì thứ gì trên người tôi đều có thể trở thành thành phần của thuốc.
Viên thuốc