Lãnh Mạch dừng lại một nhịp, sau đó hỏi tôi: “Em có biết nó tượng trưng cho điều gì không?”
Tôi nuốt tiếng nấc nghẹn ngào: “Nó tượng trưng cho cái gì ạ?” Anh nhìn sâu vào đôi mắt tôi đầy trìu mến: “Viên ngọc này tượng trưng cho anh.
Dù em có vứt bỏ anh, anh cũng sẽ quay lại.
Dù em có không cần anh, anh cũng sẽ không rời xa em.
Cho dù là người khác có được anh, anh cũng sẽ chỉ đợi mình em.
Trái tim anh sẽ luôn hướng về phía em, không ai có thể lấy đi trái tim yêu em sâu đậm này, chỉ cần em cần, anh sẽ là ánh sáng của em, chỉ cần em cần, anh sẽ làm báu vật trong tay em”
“Viên ngọc này tượng trưng cho anh…
Dù em có vứt bỏ anh, anh cũng sẽ quay lại…
Dù em có không cần anh, anh cũng sẽ không rời xa em…
Cho dù khi người khác có được anh, anh cũng sẽ chỉ đợi mình em… Trái tim anh sẽ luôn hướng về phía em, không ai có thể mang nó đi… Chỉ cần em cần, anh sẽ là ánh sáng của em…
Chỉ cần em cần, anh sẽ làm báu vật trong tay em…
Vài giọt nước mặt như chực trào ra, và tôi phát hiện, kể từ khi tôi gặp Lãnh Mạch, tôi ngày càng dễ khóc rồi.
“Tại sao em lại khóc? Kích động? Cảm động?
Có phải em cảm thấy anh rất tốt không hả?” Lãnh Mạch trêu chọc tôi.
Tôi bất ngờ lao vào vòng tay anh, dòng cảm xúc không thể kìm nén: “Lãnh Mạch à..
“
Có rất nhiều điều trong cuộc sống này, mà kết cục của nó đã được định sẵn.
Tôi chợt tin vào một câu nói: “Định mệnh của tình yêu”
Tôi ngả vào lòng Lãnh Mạch, khóc không thành tiếng.
Lãnh Mạch vẫn nhẹ giọng dỗ dành, đùa cho tôi vui, nhưng tôi vẫn cứ khóc, anh ôm mặt tôi nhìn với vẻ bất lực: “Đừng khóc nữa mà, chỉ là chuyện nhỏ thôi, nếu em còn khóc nữa, anh sẽ khóc theo em mất.
Em là một cái vòi nước à? Hay cái vòi bị hỏng rồi, mở ra được nhưng không vặn vào được có phải không hả?” Tôi sụt sịt, nức nở nói: “Bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên có người nhớ đến sinh nhật của em, lần đầu tiên có người nói với em chúc mừng sinh nhật, Lãnh Mạch à, cảm ơn anh”
Lông mày anh khẽ nhếch, đôi mắt ánh lên như những vì sao: “Giờ em biết anh tốt rôi phải không?
Còn biết nói cảm ơn anh nữa? Thay vì cảm ơn, anh thích nghe em nói: Lãnh Mạch, em thích anh, em yêu anh, em muốn ở bên anh…hơn đó”
Tôi bị anh chọc không nhịn được nữa, liên cười phá lên, trong mũi thổi một cái bong bóng lớn: “Lãnh Mạch à, anh thật là biết tự luyến đó”
Anh cũng cười, cứ cười rồi lại cười, đột nhiên anh nghiêm túc: “Không, anh thật lòng rất muốn nghe em nói lời này với anh, lời thê non hẹn biển, đòi đời kiếp kiếp gì đó anh không cần, anh chỉ muốn bên em giờ này khắc này là đủ rồi, Đồng Đồng.”
Anh ấy cẩn thận đọc tên tôi từng chữ từng chữ, Đồng Đồng.
Trước giờ tôi không hề hay biết, tên của tôi được thốt ra từ miệng người con trai này, lại hay đến thế.
Một loại cảm xúc ẩn chứa trong lòng trào ra, tôi lau đi nước mắt, những giọt nước mắt còn đọng lại nơi khóe mắt, lập tức ôm lấy cổ anh, cứ thế mà hôn anh.
Lần đầu tiên, tôi hôn anh ấy.
Lãnh Mạch không ngờ rằng tôi sẽ chủ động đột ngột như vậy, anh ngạc nhiên dừng lại, hai giây sau, anh ghì chặt tôi vào lòng, đáp lại tôi một cách nồng nhiệt như một cơn mưa bão, khiến người ta nghẹt thở.
Tôi có chút chịu không nổi nhưng cũng không vùng vây, anh ấy như muốn phát điên lên, chúng tôi như thể hợp làm một, môi đau đớn, cơ thể bị anh ghì chặt cũng rất đau, nhưng lại có cảm giác thỏa mãn đến lạ.
Lúc này, chúng tôi như hai kẻ mất trí.
Tống Thiên Ngân và Lục Quy vẫn ở đó, nhưng chúng tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì, như thể ngay thời khắc đó chỉ còn lại tôi và anh ấy giữa thế giới này vậy.
Tôi nghĩ chắc là tôi bị ma nhập rồi.
Cho dù anh có trăm ngàn thứ tệ và khiến tôi thất vọng, nhưng anh vần là người tôi muốn dùng hết can đảm của tuổi trẻ để yêu.
Tình yêu sâu đậm, ngấm vào máu, ngấm vào xương tủy.
Sau nụ hôn say đảm, tôi và Lãnh Mạch thở dốc, đặc biệt là Lãnh Mạch, cái tên ngốc này lại không thể chịu được một chút trêu chọc, ôm lấy khuôn mặt tôi với đôi mắt ướt và đáng thương: