Đối với yêu cầu của tôi, Ác Ma Vương hào phóng đồng ý.
Tôi cúi chào Ác Ma Vương, quay người rời khỏi phòng đi tìm Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch đã sớm từ trên mặt đất chống đỡ mình bò dậy, tôi vừa mới đi ra, liền thấy anh tựa vào bên ngoài phòng, một nam nhân 190 tuổi, đường đường Chí Tôn Vương của Minh Giới, trực tiếp đứng đó cười ngây ngô, cũng không biết anh đang cười cái gì.
Tôi vô cùng kinh ngạc đi qua: “Lãnh Mạch anh đứng dậy làm cái gì? Sao anh không ngồi yên?”
“Sợ em bị Ác Ma Vương làm bị thương, anh lo lắng, nên tới nơi này chờ em.” Anh cười nhếch miệng nhìn tôi.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của Lãnh Mạch khi cười, vừa ngốc vừa buồn cười, bị anh cười đến nổi cả da gà: “Có phải anh bị sốt đến nóng đầu không?”
Anh không tức giận, vẫn cười, ôm cổ tôi, kéo tôi vào lòng anh, dùng sức ôm lấy.
Bởi vì sốt, ngực anh cũng nóng bừng, rất nóng, làm nhiệt độ cơ thể của tôi cũng nóng lên cùng anh.
Tôi chỉ muốn đưa anh lên giường và năm xuống nghỉ ngơi, nhưng anh thì thâm với tôi: “Khi nãy em nói chuyện với Ác Ma Vương, em nói, bạn trai của em” Giọng điệu của anh mang theo sự phấn khích, tôi sững người, và lắng nghe anh nói: “Đồng Đồng, hứa với anh, hãy ở lại bên anh.”
Ở lại với anh…
Lời thú nhận này quá đột ngột, đầu tôi oanh một tiếng, mơ màng: “Em không đáp ứng anh, anh sẽ sốt cao không dứt” Sợ tôi hối hận, anh lại vội vàng nói một câu.
Tôi không biết phải làm gì.
Tuy rằng trước kia tôi đã xác định mình vẫn yêu anh như trước, nhưng dù sao chúng tôi cũng từng có một lần rạn nứt, lần thú nhận này dường như không có gì đặc biệt, cụ thể cái gì tôi lại không nói được, nói đồng ý cũng không phải, cự tuyệt cũng không phải, không biết những người khác có cảm thụ như tôi hay không, rất khó chịu, không cách nào dùng lời nói để hình dung sự khó chịu này.
Nhưng Lãnh Mạch có thể cho rằng tôi đang cự tuyệt anh, vẻ mặt có chút ảm đạm, buông tôi ra, chỉ nói một câu: “Tiểu Đồng không có lương tâm”
Tôi muốn véo hai cái tai lớn của anh.
“Anh thật sự thấy hơi mệt, em đỡ anh đi nghỉ ngơi được không?” Anh nói “Được” Tôi vội vàng gật đầu, đỡ anh đi lầu hai, Ác Ma Vương nói nơi đó có phòng trống, đi ra khỏi phòng, Tống Thiên Ngân muốn đi theo, bị Lãnh Mạch trừng mắt cự tuyệt, đành phải ở lại dưới lầu.
Tôi đỡ anh vào phòng, trong phòng cũng có một chiếc giường làm bằng gõ, không có khăn trải giường, bên cạnh có một cái tủ, tôi kéo ra nhìn thấy chăn ga trải giường bên trong, mặc dù được dệt thành từ cây gai dâu, khá thô ráp, nhưng vẫn có thể sử dụng, trải khăn trải giường lên giường, Lãnh Mạch năm lên, tay để lên trán, nhắm mắt không nói gì.
Tôi đứng bên giường nhìn anh, mấy lần muốn nói lại thôi, lại không biết nên nói cái gì.
“Đi lấy chậu tới đây, anh đem băng bỏ vào chậu, sau đó dùng băng để anh hạ sốt.’ Lãnh Mạch nói.
Tôi trả lời, quay người rời đi, nhưng anh kéo cánh tay của tôi từ phía sau.
Tôi dừng lại và quay người trở lại.
Cánh tay của anh che khuất đôi mắt và giọng nói của anh trở nên nghẹn ngào: “Anh thấy em thực sự xấu, Tiểu Đồng.”
“A?” Tôi có một dấu chấm hỏi lớn.
“Em không đáp ứng cho anh theo đuổi, lại trộm đồ của anh không trả lại cho anh, em nói xem em không xấu hay sao?”
“Ăn trộm đồ đạc của anh? Tôi đã ăn trộm gì của anh?” Tôi thậm chí còn bối rối hơn.
Anh quay đầu lại và chỉ vào ngực trái của mình: “Ở đây.”
Ăn trộm trái tim của anh.
Lời nói tình cảm sến sẩm như vậy anh nói không ra, đành phải dùng động tác biểu đạt hay sao?
Tôi hơi buồn cười, trái tim hơi chua: “Anh tìm kiếm lời tỏ tình này ở đâu?’“Lời tỏ tình của phụ nữ và đàn ông, tìm kiếm trên baidu bằng điện thoại di động” Anh nói: “Còn có một câu nữa là tôi có thể làm cho bạn là người hạnh phúc thứ hai trên thế giới này, tại sao không phải là người đầu tiên, bởi vì nếu bạn ở bên tôi, tôi sẽ là người