Sau khi độc của Lãnh Mạch được giải xong, tương đương với việc mười phần năng lực đã hoàn toàn phục hồi.
Chúng tôi đi thẳng từ tâng địa ngục thứ mười tám đến tầng địa ngục thứ nhất.
Cả quãng đường vô cùng thuận lợi.
Nhưng Lãnh Mạch lại bảo chúng tôi đợi chút.
“Sao vậy?” Tôi hỏi anh.
“Đợi tiểu đội của anh” Lãnh Mạch nhìn về một hướng xa xa.
Tiểu đội dưới trướng của Lãnh Mạch…
Nói ra thì, từ khi quen biết Lãnh Mạch đến giờ, ngoại trừ vô tình gặp được gã sẹo đó cùng với binh lính bên ngoài Minh Giới của Minh Vương ra, tôi còn chưa biết thành viên quân đội của Lãnh Mạch trông như thế nào.
Có thể đi cùng với Lãnh Mạch, chắc chắn người nào cũng rất giỏi giang nhỉ.
Đợi được một lúc, ở phía xa xuất hiện một lớp sương mù, lớp sương đó bay về phía chúng tôi.
Lãnh Mạch chắp tay, đứng ra trước mặt tôi.
Hơi sương đang bay đến trước mặt anh thì dừng lại.
Sương tản đi, phía sau lớp sương mù đó lục tục xuất hiện khoảng mười hai người.
Mười hai người này đều mặc đồ đen, mang mặt nạ hình đầu lâu, trên lưng môi người đều đeo hai cây đao to vô cùng sắc bén.
Thấy Lãnh Mạch, bọn họ đồng loạt quỳ một chân xuống, cùng hô lên: “Tiểu đội Hoàng Tuyền bái kiến Vương”
“Đứng lên đi” Lãnh Mạch mặt không biểu cảm, lãnh đạm nói.
Cả nhóm người đứng dậy, tầm mắt nhìn về phía tôi, Tống Tử Thanh và Tống Thiên Ngân.
“Bọn họ đều là người phe ta, sau này trong quá trình hành động, nhất định phải bảo vệ bọn họ thật tốt”
Lãnh Mạch lại lên tiếng.
“Dạ” Mười hai người đó đáp.
Đây là binh sĩ của Lãnh Mạch à? Họ không hề mặc áo giáp mang vũ khí như binh lính của Minh Vương.
Nhưng trên người của họ lại mang một khí chất lạnh lẽo tiêu điều.
“Đây là nhóm chủ chốt của Lãnh Mạch đó.” Tống Tử Thanh đi đến bên cạnh rồi nói với tôi: “Đừng thấy bọn họ ăn mặc mỏng manh, bọn họ mà phối hợp với nhau thì thực lực rất mạnh Ngay cả Tống Tử Thanh cũng nói bọn họ mạnh.
Xem ra mười hai người này chắc chăn là có tuyệt chiêu “Người đến đủ cả rồi, chúng ta đi thôi” Lãnh Mạch quay người, dân đầu đi về phía truyền tống trận.
Tôi vội vàng đi theo, Tống Tử Thanh lại túm lấy tôi, kéo tôi về phía sau.
“Sao vậy?” Tôi nhìn anh ấy đầy khó hiểu.
Sắc mặt của Tống Tử Thanh rất khó coi: “Sau khi em vì anh ta mà khóc đến chết đi sống lại hai lần, anh ta liên trở nên đắc ý vênh váo đến quên luôn trời đất, lại bắt đầu ra oai, sao em lại phải nghe lời anh ta như: vậy chứ?”
“Hả” Trên đầu tôi xuất hiện một dấu hỏi to đùng: “Lãnh Mạch không ra oai mà?”
“Như vậy mà còn không phải ra oai à?” Tống Tử Thanh ra sức gõ đầu tôi: “Tiểu đội Hoàng Tuyền cũng coi là binh sĩ thân cận nhất của Lãnh Mạch rồi, vừa nấy anh ta giới thiệu em như thế nào? Ngăn gọn đến không thể ngắn gọn hơn, cái này coi là gì chứ? Em đối xử hết lòng hết dạ với anh ta, vậy mà anh ta không cho.
em lấy một danh phận.
Cho dù bây giờ hai người chưa kết hôn, nhưng chí ít cũng phải nói một tiếng với thành viên của anh ta rằng em là bạn gái anh ta chứ.
Trước mặt thuộc hạ của mình, anh ta lại bắt đầu đối xử lạnh nhạt với em.
Loại đàn ông này, từ chỉ tiết nhỏ là có thể nhìn ra, anh ta không hề đặt em ở trong lòng mình”
Sao Tống Tử Thanh còn nghĩ nhiều hơn cả tôi vậy chứ? Tôi thì lại chẳng thấy sao cả, dù sao Lãnh Mạch cũng là Vương.
Vương thì phải có uy nghiêm của Vương mới có thể khiến quân đội tín phục, mới có thể ra lệnh cho quân đội.
Tuy răng vừa rồi anh giới thiệu tôi rất qua loa, nhưng cũng đâu có nghiêm trọng như Tống Tử Thanh nói.
“Nhóc con, qua đây” Lãnh Mạch từ trong truyền tống trận gọi tôi ra.
“Không được đi” Tống Tử Thanh kéo tôi.
Một bên là anh trai ruột, một bên là người đàn ông của mình, tôi lại bị chăn ở giữa nữa rồi.
“Vương” Một thành viên trong tiểu đội Hoàng Tuyền đang đứng trong truyền tống trận hỏi Lãnh Mạch: “Có cần chúng thuộc hạ cưỡng chế bọn họ qua đây không?”
“Ha, anh cưỡng chế thử xem?” Tống Tử Thanh cười lạnh Lãnh Mạch quăng một cái nhìn vô cùng coi thường cho tên thuộc hạ đó: “Một người là người phụ nữ của tôi, một người là anh trai ruột của cô ấy, cậu muốn cưỡng chế bọn họ?”
Tôi và Tống Tử Thanh cùng ngẩn người ra.
Lãnh Mạch nói với thuộc hạ rồi, nói với thuộc hạ của anh ấy, tôi là người phụ nữ của anh ấy.
Tên thuộc hạ đó lập tức cúi đầu: lôi, thuộc hạ không biết cô ấy là…
Xin Vương thứ Lãnh Mạch không để ý đến anh ta, thúc giục tôi lần nữa: “Muốn anh đến vác em qua hả?”
Tống Tử Thanh buông tôi ra.
Tôi nhìn Tống Tử Thanh, anh ấy híp mắt, vẻ mặt phức tạp, vài giây sau mới lên tiếng: