Cung điện trông vần như xưa, chúng tôi đi thẳng một đường vào trong, Tống Tử Thanh nói cậu ấy nghỉ ngờ trước đây cung điện này là của Quỷ Thần, vì cái bệ phong ấn đáng lý đã bị hủy bồng xuất hiện ở trong khu rừng ảo ảnh, chắc chăn là do Tống Lăng Phong giở trò quỷ, nhưng cũng không hiểu vì sao Tống Lăng Phong lại tìm được bệ phong ấn từ trận đại chiến ngàn năm trước.
Chúng tôi đi từ đại điện vào, vốn định đi nghiên cứu bệ phong ấn một chút thì đúng lúc chúng tôi vào trong xong thì nơi vốn dĩ đặt bệ phong ấn lại không có gì, đến cả thi thể của ông già kia cũng không còn, ngoài bức bích họa ra toàn bộ đại điện đều trống không chẳng có bất cứ một thứ gì.
“Không ổn!” Tống Tử Thanh hô lớn, bước nhanh về phía bức tường đặt Truyền tống trận bí mật rồi mở nó ra: “Nhanh đến nhà họ Tống!”
Tống Tử Thanh căng thẳng như vậy nhất định là có lý do, tôi vội vàng đi theo, Lãnh Mạch, Sỉ MỊ, Tống Thiên Ngân cũng theo sát, Tống Tử Thanh bắt đầu mở Truyền tống trận.
Vừa mới đến nhà họ Tống, Tống Thiên Ngân cuống cuồng chạy về phía nhà chính gọi”Ông ơi”.
Tiếng gọi của cậu ấy cũng tương đương với việc làm bại lộ cả đám chúng tôi, rất có khả năng chúng tôi sẽ phải đối mặt với cường giả như Tống Lăng Phong, thế nên đến Lãnh Mạch cũng phải cảnh giác không dám khinh suất.
Nhà họ Tống vần y như lúc trước khi tôi rời đi, Tống Thiên Ngân kêu lớn như thế mà không một ai trong nhà họ Tống thèm ra mặt, tôi đã thâm đoán ra được chuyện mà Tống Tử Thanh đang lo lăng.
Chúng tôi đi đến phía ngoài nhà lớn, Tống Thiên Ngân chạy từ trong nhà ra, vẻ mặt hoảng loạn: “Trong nhà không có ai cả! Không thấy ông, không thấy chị lớn, cũng không thấy cả chị Lưu Nguyệt! Nhà họ Tống không còn một ai nữa rồi!”
Sắc mặt Tống Tử Thanh nháy mắt trâm xuống.
Tống Thiên Ngân chạy tới níu tay áo tôi: “Chị, chị nói xem có phải ông và mấy người đó gặp phải tập kích lần 3 của thế lực thần bí kia không? Liệu họ có bị bắt đi không? Có phải họ gặp chuyện gì rồi không?”
Đến tận bây giờ Tống Thiên Ngân vẫn ôm cái hy vọng Tống Lăng Phong là người tốt, nhưng những người còn lại là chúng tôi kể cả Tống Tử Thanh đều không nghĩ như vậy.
Nếu nói Tống Lăng Phong và người nhà họ Tống bị bắt đi thì không băng nói là Tống Lăng Phong đã bắt cóc hết tất cả người nhà họ Tống.
“Cậu đừng cuống quá, chị cậu với Lưu Nguyệt đều là những cô gái thông minh, chắc hẳn sẽ để lại cho chúng ta dấu vết gì đó” Tôi an ủi Tống Thiên Ngân.
Tống Thiên Ngân lập tức như thể tìm lại được hy vọng: “Đúng! Chị nói rất đúng! Chị lớn nhất định sẽ để lại manh mối giúp chúng ta tìm được họi”
Nhìn Tống Thiên Ngân chạy đi tìm manh mối mà tôi không đành lòng thở dài: “Sự thật này có phải là quá tàn nhẫn với Tống Thiên Ngân hay không đây?”
“Sớm muộn gì thằng bé cũng phải đối diện thôi” Tống Tử Thanh ở đằng trước nói.
Đúng vậy, sự thật đã rõ mười mươi ra đấy, chỉ là Tống Thiên Ngân không muốn tiếp nhận mà thôi.
“Chúng ta đi tìm manh mối đi” Tống Tử Thanh bước vào nhà chính trước.
Tôi theo sát đằng sau.
Lãnh Mạch và Si Mị đứng bên ngoài, tiểu đội Hoàng Tuyền đi sau cũng đã đến nhà họ Tống, Lãnh Mạch ra lệnh cho tiểu đội tìm kiếm manh mối khắp các ngõ ngách nhà họ Tống.
Tôi cùng Tống Tử Thanh đi vào căn phòng bí mật mà trước đây đám người Tống Lăng Phong từng trốn, Tống Tử Thanh tiến đến chiếc giường Tống Lăng Phong từng năm, tôi đứng ngoài tìm kiếm nhưng lại chẳng thấy gì, người nhà họ Tống thực sự đã hoàn toàn biến mất rồi.
“Bé con, qua đây.” Tống Tử Thanh ở bên trong gọi tôi.
Tôi vội vàng chạy vào.
Tống Tử Thanh ngồi xổm trước một góc tường: “Cô xem đây là cái gì”
Tôi ngồi xuống theo anh ta, ở một góc tường thần bí đó có một thứ nhỏ nhỏ màu đen, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là bụi, nhưng quan sát kỹ xong tôi liền kinh ngạc, đây là một con trùng! Hơn nữa…
“Cổ trùng?” Tôi thất kinh hô lên một tiếng, chắc chắn không nhầm, con trùng này trông không khác gì con trùng mà trước đây Lưu Nguyệt đã dùng và cho tôi “Chắc là thế, trên thân con trùng này có năng lượng dao động rất nhỏ” Tống Tử Thanh nói.
giơ †ay