“Không được, chờ Lãnh Mạch một chút” Tôi lại lập tức ngăn cản ông ấy.
“Không biết Lãnh Mạch có thể hiểu ý của cô hay không nữa, rất nhanh Lạc Nhu sẽ đến xem thử quan tài, tuyệt đối cô ta sẽ phát hiện ra chúng ta, đến lúc đó muốn chạy trốn cũng đều trốn không thoát đâu!” Tân Mục nói.
“Không!” Tôi vẫn từ chối: “Chờ một chút, chờ một chút đi”
“Đợi không được rồi cô gái nhỏ, bây giờ cô là người duy nhất biết hoàn cảnh của Dạ Minh, nhất định cô phải truyền tin tứ liên quan tới Dạ Minh cho người bên ngoài, Dạ Minh mới có thể được cứu, không thể đánh cược với Lãnh Mạch, cho dù Lãnh Mạch thông minh, nhưng cũng không nhất định có thể hiểu rõ hàm ý bên trong lời nói của cô đâu, cô hiểu không?”
“Tôi hiểu chứ, đương nhiên tôi hiểu rồi.
Hoàn cảnh trước mắt có bao nhiêu căng thẳng nhiều nguy hiểm, tôi đương nhiên hiểu, một ý nghĩ sai lầm thôi cũng rất có thể làm tôi với Lãnh Mạch đều sẽ chết ở chỗ này, như vậy Dạ Minh sẽ không được cứu nữa, Minh Vương Lạc Nhu sẽ thật sự thống trị thế giới, thế nhưng….
trưởng lão Tân Mục à, đợi thêm hai giây nữa đi, tôi tin tưởng Lãnh Mạch mà.”
“Một, hai” Tân Mục nói: “Được rồi đã hết hai giây”
Tôi khởi động trận truyền tống.
Đúng lúc này, đột nhiên tôi nghe được ở bên ngoài quan tài, Lãnh Mạch đang nói chuyện: “Vương, cái miệng của người phụ nữ kia quá ác độc, tôi tự mình đi cắt bỏ, hả giận thay cô.”
“Người phụ nữ kia, không cần làm ô uế tay của anh” Giọng nói của Lạc Nhu.
“Vì để cho Vương thoải mái, cho dù tay nhiễm máu tươi, tôi cũng ở đây không chối từ” Lãnh Mạch nói.
Đại khái là Lạc Nhu đã bị lung lay, thanh giọng nói cũng rất dịu dàng: “Vậy được rồi, tôi cũng muốn nhìn xem Mạch tự tay cắt miệng của người phụ nữ kia, cho tôi thấy được lòng trung thành của anh.
Tiếp theo sau đó, tôi liền nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gân của Lãnh Mạch!
“Trưởng lão Tân Mục nhanh khởi động trận truyền tống đi!”
Lúc tôi vừa dứt lời, Tân Mục nhảy vào quan tài, nhện ở bên trong quan tài tụ tập cùng một chõ, rất nhanh tôi liền cảm thấy năng lượng mạnh mẽ, trong quan tài xuất hiện một cơn lốc xoáy trận truyền tống, cùng lúc Lãnh Mạch kéo nắp quan tài ra, năng lượng phun ra ngoài, phát ra một đạo.
luông năng lượng riệng mạnh mẽ, Lãnh Mạch che mắt lại, từ bên trong quan tài tôi duôi ra một cái tay, năm lấy cánh tay của anh, kéo anh vào quan tài.
Một lần cuối cùng, tôi nhìn thấy Lạc Nhu như bị điên mà nhảy dựng lên, từng sợi tóc dài dựng đứng, từ trong người của Lạc Nhu xông ra càn quét trời đất, chạy đến chỗ vòng xoáy của trận truyền tống.
Chỉ có điều vân chậm, tôi với Lãnh Mạch đã ngã vào bên trong vòng xoáy, trong thời gian ngắn ngủi hai giây, vòng xoáy biến mất.
Tôi với Lãnh Mạch cũng đồng thời biến mất ở Vương Điện.
Lúc xuất hiện lại là ở giữa không trung của góc tường ở ngoài thành Minh Vương.
Tôi với Lãnh Mạch rơi xuống đất, Lãnh Mạch dùng lồng ngực làm đệm thịt người cho tôi, tôi nhào vào trền người anh, không có đau lắm, cái cảm gặm ở trên căm anh.
“Ai mở trận truyền tống cho em vậy?” Lãnh Mạch nằm hỏi.
Tôi từ trên người anh ngồi xuống, xoa cái căm: “Ti pháp của các trưởng lão lớn Tân Mục, lúc em đi vào chủ điện con nhện mà em gặp được kia chính là nguyên thần của ông ấy biến thành”
“Quả nhiên là ông ấy, cũng chỉ có ông ấu mới có bản lĩnh này.” Lãnh Mạch theo tôi ngồi xuống, xem xét gương mặt của tôi, xác nhận không có bị thương chồ nào mới yên tâm: “Em đó cái người phụ nữ chết bầm này, sao anh lại không biết mồm miệng em độc như vậy chứ, nói anh là tên đàn ông cặn bã? Cả đời này gặp được anh là bất hạnh lớn nhất của em? Còn buồn nôn anh? Hử?”
Tôi không trả lời được, chỉ nói thầm: “Đời này gặp được anh vốn chính là bất hạnh lớn nhất của tôi mà.”
“Em nói cái gì, nói to hơn một tí đi: Anh đưa đầu lại gần.
“Tôi nói, anh vốn chính là cặn bã… Ưm!” Lời còn chưa nói hết, anh đã chặn miệng của tôi lại.
Mẹ kiếp cái miệng của anh mới hôn Lạc Nhu xong!
“Lãnh Mạch anh không được hôn eml” Tôi dùng sức đẩy đầu anh ra, không nghĩ tới chuyện này còn coi như xong, nhớ tới liền nổi giận, tôi muốn phát cáu!”Đừng dùng cais miệng đã hôn Lạc Nhu hôn tôi!”
“Nhóc con, em thế này là cố tình gây sự” Anh lại đưa mặt đến.
Tôi không cho, cố dùng sức quay mặt, dùng móng tay đẩy anh ra: “Tránh rai”
Người đàn ông này rất