“Cho dù ông không nói cho tôi biết, thì tôi cũng sẽ biết” Tôi nhìn Tống Lăng Phong, nới với vẻ bình tĩnh.
Tống Lăng Phong chỉ muốn để tôi hỏi ông ta, để ông ta kéo dài thời gian, đợi đến Minh Vương Lạc Nhu đến, thì chúng tôi chết thật rồi.
“Đừng nói nhảm nữa, lên đi” Sỉ Mị nói.
Cuộc đối đầu ba chọi một đang hết sức căng thắng.
“Thôi được, mấy người đi đi, tha cho mấy người lần này” Lúc này, Tống Lăng Phong đột nhiên lên tiếng.
Con cáo già này tuyệt đối không thể để cho chúng tôi đi dễ dàng như vậy được, không biết ông ta muốn giở trò bịp bợm gì, sau khi khá bình tính được vài giây, Lãnh Mạch nói: “Chúng ta đi.”
Cứ như vậy mà đi sao?
Tôi sửng sốt.
Tống Tử Thanh và Si Mị cũng không nói gì nhiêu nữa, dù sao nếu như lúc này không thể đánh thì rời đi là cách tốt nhất.
Chúng tôi cảnh giác lùi lại phía sau và kéo dài khoảng cách với Tống Lăng Phong, Lãnh Mạch kéo tôi đi, Tống Tử Thanh và Sỉ Mị đệm ở sau, tốc độ Tống Thiên Ngân vân hơi chậm, đứng dậy khỏi mặt đất.
“Ôi, thực ra, tôi cũng bị ép buộc thôi.” Tống Lăng Phong lại đột nhiên thở dài.
Ép buộc? Kẻ mà một giây trước còn đùng đùng sát khí muốn khiêu chiến với chúng tôi hơn nữa còn nói Tống Tử Thanh sao còn chưa chết, thì một giây sau tỏ ra vẻ đáng thương nói với anh ấy là mình bị ép buộc?
Xem chúng tôi là trẻ con lên ba chắc? Cũng không biết Tống Lăng Phong muốn dùng loại mánh khóe lừa dối người khác này để lừa ai.
Đợi đất Tống Lăng Phong muốn lừa ai…
Chết rồi!
Tôi lập tức quay lại.
Quả nhiên, Vẻ mặt Tống Thiên Ngân lộ ra vẻ rất đổi hớn hở, đứng im không đi: “Ông nội, đúng thật ông bị ép buộc mà, con biết ông làm sao có thể..
“
Tống Thiên Ngân chưa kịp nói xong, thì Tống Lăng Phong đã lách người xuất hiện trước mặt Tống Thiên Ngân, lòng bàn tay dùng thần chú ngưng tụ thành một con dao găm sắc bén, cú chưởng gió đánh Tống Thiên Ngân ngã xuống đất, rồi cười Tống Thiên Ngân với vẻ lanh lùng: “Thật là ngây thơ.”
“Thiên Ngân!” Tôi và Lãnh Mạch đều tới không kịp để ra tay giúp đối Bên tai tôi có một cơn gió lớn, và sau đó thì nhìn thấy một bóng đen nhanh chóng phóng về phía Tống Thiên Ngân.
Là Tống Tử Thanh!
Con dao găm thần rủa của Tống Lăng Phong bị chặt xuống, Tống Tử Thanh ôm Tống Thiên Ngân chuyển hướng, dùng tấm lưng tiếp nhận con dao găm của Tống Lăng Phong, con dao găm thần chú đâm xuyên qua lưng Tống Tử Thanh, sau đó thì vỡ tan.
Đồng tử của Tống Thiên Ngân giãn ra dữ dội, nhìn máu của Tống Tử Thanh bản tung toé trước mắt mình.
“Tử Thanh, anh…”
“Chết tiệt, Tống Thiên Ngân, chết tiệt, em là đồ ngốc à!” Tống Tử Thanh phun ra một ngụm máu: “Em còn đi tin tưởng loại người này! Em là đứa trẻ lên ba chắc! Em nhìn không ra mấy lời lừa gạt em rõ ràng kia đúng không! Cú chưởng kia không đánh thức được em, em đợi đến khi ông ta đánh chết em thì em mới có thể tỉnh ngộ sao!”.
Ngôn Tình Tổng Tài
Sau khi gào xong, cơ thể Tống Tử Thanh mềm nhũn đi, lại nôn ra một ngụm máu, Tống Thiên Ngân nhanh chóng đỡ lấy cậu ấy, người vân còn đang sững SỜ.
“Tống Tử Thanh!” Tôi lo lăng quay đầu lại.
Lãnh Mạch ngăn tôi lại: “Đứng ở đây.”
Nói xong, anh xông về phía Tống Lăng Phong: “Tống Lăng Phong, ông ra tay cũng thật tàn nhân.”
Sỉ Mị cũng quay trở lại để giúp đỡ.
Tống Lăng Phong đánh hụt một cái, lùi lại phía sau, vân là bộ dáng tươi cười đó, tỏ vẻ như một ông già hoà nhã: “Vậy mới nói mấy người thật là ngây thơ, còn nghĩ răng tôi thật sự sẽ tha cho mấy người sao? Tôi đã nói rồi, Tống Tử Thanh và Tống Thiên Ngân là người cản trở chuyện của tôi nhất trong nhà họ Tống, xuống mười chín tầng địa ngục rồi mà tụi nó vẫn không chết, đương nhiên bây giờ tôi phải diệt cỏ tận gốc rồi.”
“Ông nội, ông…” Lần này, Tống Thiên Ngân tận tai nghe thấy Tống Lăng Phong nói ra những lời như vậy, cuối cùng cũng tin rồi: “Con thật sự không dám tin răng, ông thật sự lại là loại người như vậy.”
Lãnh Mạch đỡ Tống Tử Thanh ngồi xuống đất, Lục Quy cũng đang xuất hiện, vội chạy tới cảm máu cho Tống Tử Thanh, tuy răng Tống Tử Thanh tới không kịp để dùng phép thuật cứu Tống Thiên Ngân, nhưng cũng may anh ấy cũng đã né được vị trí quan trọng của nội tạng, mặc dù con dao găm thần chú của Tống Lăng Phong đã đâm xuyên qua lưng của Tống Tử Thanh, nhưng không làm tổn thương đến chỗ quan trọng, nhưng chỉ chảy hơi nhiều máu, và Lục Quy đã đến cầm máu cho Tống Tử Thanh.
Khuôn mặt của Tống