“Đó có phải là thành phố Vĩnh Thành không?”
Sỉ Mị nhìn thành phố phía trước: “Chả trách anh lại là người đứng đầu thành phố”
Tôi cứ nghĩ răng nó có tên là Băng Thành Tuyết là bởi vì năng lực của Lãnh Mạch là băng, nhưng không ngờ, nơi nây thật sự là một Băng Thành tuyết ngập trời.
Trên bức tường của cổng thành được bao phủ bởi băng, những khối băng khổng lồ làm cho cổng thành và tường thành dường như liên kết rất chắc chắn, trên tường thành có một người lính canh gác nhìn thấy Lãnh Mạch, thì liên đánh chiêng trống để chào đón Lãnh Mạch.
Chẳng bao lâu, cổng thành khổng lồ từ từ mở ra, những binh lính của từng đại đội chạy ra từ bên trong, vây quanh chúng tôi chật như nêm cối.
Những binh lính này mặc áo giáp màu xanh trăng xen lần nhau, áo giáp trông không cồng kênh mà còn rất nhẹ, các phù hiệu hoa văn đơn giản trên áo giáp trông rất đẹp.
Binh lính lùi lại, một người đàn ông bước vào từ bên ngoài đám binh lính, mặc một bộ chiến bào màu đỏ hoàn toàn khác với những binh lính kia, sau lưng còn choàng một giáp trụ đỏ rất lớn, nhảy múa kêu vang vù vù trong cơn gió, một thanh kiếm treo ở thắt lưng, đi vài bước đi tới, tôi nhìn thấy một phù hiệu trước ngực áo giáp của anh ta, trên phù hiệu có khắc hình vẽ kỳ lạ, giống như răng nanh của quái vật, vừa giống như móng vuốt, một số phù văn bao quanh bốn phía chiếc răng nanh.
Anh ta lướt ngang qua bên tôi, giáp trụ chà vào bên tai tôi, tôi nhìn thấy dòng chữ to màu đen được viết trên giáp trụ: Tư lệnh.
Tư lệnh?
Người đàn ông đứng trước mặt Lãnh Mạch, đôi mắt mạnh mẽ, khí chất kiêm chế, một đẳng cấp không hề bình thường.
Anh ta dừng lại khoảng một giây, sau đó quỳ một chân xuống: “Kính chào Vương!”
Vương?
Giáp trụ viết là tư lệnh, khí chất mạnh mẽ, mà lại gọi Lãnh Mạch là Vương, chẳng lẻ nói… người này là tổng tư lệnh của Lãnh Mạch?
“Miễn lễ” Lãnh Mạch nhẹ giọng nói.
“Lãnh Mạch, anh ta là cấp dưới của anh sao?
Cái phù huy đó là gì vậy?” Trong vô thức tôi buột miệng hỏi.
“Cô là ai? Dám gọi thẳng tên Vương của chúng tôi? Quá đáng với Vương của chúng tôi như vậy!”
Người đàn ông nhìn tôi.
Tôi vò đầu bứt tóc, tự dưng có chút bối rối.
“Cô ấy là người phụ nữ của tôi” Lãnh Mạch nói tháng.
Tôi càng bối rối hơn.
Nhưng không ngờ người đàn ông lại đột nhiên kêu lên: “Cô chính là Đồng Đồng?”
“Anh… Anh biết tôi sao?” Tôi có chút kinh hãi.
“Đương nhiên biết rồi! Cả thế giới điều biết cô đấy!” Người đàn ông thay đổi vẻ bình tính vừa nãy, vô cùng phấn khích xông lên nắm chặt tay tôi: “Tôi tên là Dương Tàn Nguyệt, tổng tư lệnh dưới trướng ngài Lãnh Mạch, Đồng Đồng, tôi rất mến cô, cô có thể ký tên cho tôi được không? Hoặc là ấn dấu tay cũng được! Cô có biết không, tôi đã được nghe nói về cô từ lâu rồi, nhưng vẫn khổ nỗi là không có cơ hội, Vương chưa bao giờ cho tôi cơ hội để gặp cô!
Bây giờ gặp được cô rồi, tôi rất phấn khích! Thật sự rất phấn khích!”
“Tình hình gì thế này?
Lãnh Mạch lạnh lùng hất tay Dương Tàn Nguyệt ra: “Cách xa cô ấy một chút cho tôi!”
“Có vẻ như chúng ta… Thật sự cũng không phải quen lắm nhỉ?” Tôi thì thâm.
“Cô không biết tôi, tôi lại rất biết rõ cô, có phải cô không biết, những ngày cô rời khỏi Minh Giới, Vương cứ kêu mấy người chúng tôi đi uống rượu cả ngày, cả ngày uống đến say bí tỉ, cả ngày đế cả cơm nước cũng không có hứng ăn mà chỉ gọi tên cô, chúng tôi đi khuyên ngày ấy, mà ngài ấy còn đánh chúng tôi, nói cái gì mà chỉ muốn cô quay về, thà răng từ bỏ ngai vàng.
Khoảng thời gian đó suýt chút nữa dọa chết chúng tôi rồi, tất cả tư lệnh chúng tôi đều biết đến tên tuổi của cô!”Dương Tàn Nguyệt cứ như khoe khoang vậy, thở mạnh nói lớn.
Những ngày tháng tôi rời khỏi Minh Giới, dường như Lãnh Mạch sống không vui vẻ gì.
“Dương Tàn Nguyệt!” Lãnh Mạch tức giận, một luồng băng đánh Dương Tàn Nguyệt ngã xuống đất: “Quay về thành đi!
Dương Tàn Nguyệt không để ý chút nào, võ võ mông đứng dậy, nháy mắt với tôi: “Đồng Đồng, cô đừng có làm cô gái xinh đẹp gây tai họa đấy, nhất định phải cho Vương của chúng tôi đánh bại con mụ ác độc biến thái Diêm Vương kia! Cô không biết thôi, con mụ kia, suốt ngày tận dụng lợi thế của Vương chúng tôi, suýt chút nữa đã lừa được Vương chúng tôi lên giường rồi! Còn nữa, cô không biết lần đó… ah!”
Lãnh Mạch thẳng chân đá Dương Tàn Nguyệt bay lên trời, sau đó dùng băng ném Dương Tàn Nguyệt vào trong thành.
Tổng tư lệnh của Lãnh Mạch trong trí tưởng tượng của tôi có lẽ sẽ giống như người đàn ông đáng sợ mà tôi gặp ở hoàng thành vào lần trước, lạnh lùng, trầm mặc, kiệm lời, bình tính và chín chắn, thoạt nhìn thì là một tổng tư lệnh mạnh mẽ và kiềm chế, nhưng gặp phải người này trước mặt, hình như, khực…
“Nhóc con, em đừng nghe tên ngốc kia nói bậy” Lãnh Mạch lại tưởng tôi đang tức giận, vội vàng giải thích với tôi: “Thật sự giữa anh và Lạc Nhu không có chuyện