“Tống Tử Thanh?” Tôi lại gọi.
Nhưng vân không có âm thanh.
Tống Tử Thanh sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứt Nơi này dù sao cũng không phải nhân gian, mà là thành băng, Tống Tử Thanh lại uống đến mức say mèm, nếu có tên đạo tặc nào đó đến ám sát thì sao?
Nghĩ về khả năng này, tôi vội vàng gõ cửa: “Tống Tử Thanh! Tống Tử Thanh! Tống Tử Thanh!”
Không xong rồi, không có âm thanh gì cả, tôi phải triệu hồi Hông Hồng để phá vỡ cánh cửa đãi!
Ngay sau đó, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, tôi lảo đảo, lảo đảo ngã về phía trước, không quan tâm nhiều, vội vàng hét lên: “Tống Tử Thanh!”
Tống Tử Thanh ở ngay gần giường, người dựa vào giường, đầu gối một chân co lại, một tay cầm chai rượu, trong phòng không bật đèn, trong bóng tối, anh ấy cứ yên tĩnh như vậy, như thể hòa nhập với bóng tối.
Tống Tử Thanh như vậy, khiến người ta đau lòng không thể không lo lắng.
“Tống Tử Thanh..” Tôi thì thâm với anh ấy.
Anh ấy ngước mắt lên nhìn về phía tôi, đôi mắt của anh ấy như nhuộm đầy ý rượu nông đậm và sâu säc.
“Tại sao lúc nấy em gọi anh sao anh không trả lời em, anh có biết là em xém chút nữa cho rắng anh đã xảy ra chuyện gì rồi chứ” Bí thương dường như có thể lây nhiềm cho con người, trái tim tôi cũng trở nên khó chịu hơn bao giờ hết.
Anh ấy không trả lời tôi, chỉ là nhìn châm châm tôi, tôi thì đứng ngoài cửa, anh ấy thì ở tuốt bên trong, chúng tôi cách nhau một khoảng không tối †ăm, sự yên tỉnh càng thêm kéo dài.
Rất lâu rất lâu, như thể nó đã trôi qua một thế kỷ vậy.
Tống Tử Thanh cuối cùng cũng đã mở miệng, anh ấy nói: “Anh đột nhiên nghĩ đến một cuốn tiểu thuyết mà anh đã vô tình đọc trước đây, trong đó có một câu nói, dường như là giống anh và em bây giờ: “Là câu gì?” Tôi nghẹn giọng hỏi anh ấy.
Đôi mắt của anh ấy dân dần mơ màng, khóe môi của anh ấy cong lên, nhưng không phải là hạnh phúc, mà chính là nồi buồn tự chế giều, anh ấy nói: “Ngàn vạn năm trôi qua, cô ấy ở đầu bên đó, tôi ở đầu bền này, ở cả hai đầu của cuộc sống, chúng tôi đứng trên hai bờ của mỗi người.”
Ngàn vạn năm trôi qua, anh ấy ở đầu này, tôi ở đầu đó.
Ở cả hai đầu của cuộc sống, chúng tôi đứng trên hai bờ của mỗi người.
“Có phải là rất bi thương và chế giều không?”
Anh ấy nói, vừa cười vừa nói, vừa cười vừa ngửa đầu uống rượu.
“Tống Tử Thanh…” Cuối cùng tôi không thể kiềm chế nỗi bi thương trong lòng, chạy nhanh về phía anh ấy, chạy đến trước mặt anh ấy, quỳ xuống và ôm cổ anh ấy: “Chúng ta không phải ở hai đầu đối diện nhau, em ở ngay trước mắt anh, anh cũng ở trước mắt em, chúng ta rất gần, rất gần..
“
Anh ấy bị tôi ôm lấy, cũng không có phản ứng gì: “Đúng, rất gần, rất gần, và cũng rất xa…”
Rất gần, cũng rất xa…
Tôi không biết Tống Tử Thanh buồn đến mức nào, cũng không biết nỗi buồn của anh ấy rốt cuộc đè nén đã bao lâu, hôm nay mới đột nhiên như vậy, giờ phút này bùng nổ ra, càng không biết anh ấy bắt đầu bi thương từ lúc nào, bi thương đến mức cho dù trong con tim hoàn toàn thay đổi rồi, cũng vân giả vờ làm ra bộ dáng lạnh nhạt.
Chỉ là bởi vì, phần cảm xúc này, chỉ có thể ẩn trong bóng tối sâu không đáy như vậy.
“Xin lồi” Đầu tôi nép vào bên cổ anh ấy, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, rơi xuống cổ anh ấy, rơi vào trong bóng tối, lặng lẽ, không thể nhìn thấy.
“Anh luôn thích những người phụ nữ có vóc dáng đẹp ngực lại to, trước đây là như vậy, bây giờ cũng vậy.
Tống Tử Thanh mình toàn là mùi rượu, giống như đang nói chuyện với chính mình: “Không biết bắt đầu từ khi nào, người mà trong lòng để tâm đến, lại khác với trong tưởng tượng của anh một trời một vực, người con gái kia không chỉ giống như là một cái bánh bao nhỏ, dáng người còn không đẹp, mặt cũng không đáng yêu không nghiêng nước nghiêng thành, cùng lắm cũng chỉ là một người con gái đáng yêu mà thôi.”
Tôi lặng lẽ cúi đầu nhìn vào ngực mình.
“Anh không tin rằng anh sẽ thích người con gái đó, làm sao anh có thể thích một người con gái như vậy chứ? Nhưng trái tim của mình không thể tự khống chế được chính mình, hết lần này tới lần khác… Hết lần này tới lân khác đều thật sự thích người con gái kia, Thậm chí không