Khi tôi đi ra ngoài, Dạ Minh đang đứng đối với tôi, trên người quấn đầy ngọn lửa đỏ, nói với tôi: “Cô là thống soái của bọn họ sao?”
“Dạ Minh, anh thật sự không biết tôi sao?” Nhìn Dạ Minh thế này, tim tôi đau đến không thở nổi.
“Ta cần phải biết cô sao? Ta chỉ cần thi hành nhiệm cụ của mình, giết chết tống soái của đối phương là được.” Dạ Minh nói, trên người có khí thế rất kỳ quái.
“Hóa ra là như vậy.
Nhiệm vụ do Minh Vương Lạc Nhu đặt ra là giết thống lĩnh của đối thủ, có đúng không?”
Dạ Minh không trả lời, nhưng người đã lao về phía tôi.
Đối mặt với Dạ Minh không có ý thức, tôi không dám khinh xuất, lập tức mở triển khai hình dạng cuồng bạo, hai mắt đỏ lên, tóc cũng đỏ lên, cùng với Hồng Hồng tay cầm cốt đầu chiến kích đối phó với anh ta.
Mà lúc này thực lực của Dạ Minh, uy lực kinh người, tôi và anh ta chỉ chạm trán va chạm một chiêu, tôi đã liên ngã ngửa đập xuống đất.
Căn bản là không thể đánh lại!
“Đại soái!” Binh lính hét lên.
“Với chút bản lĩnh này, cũng có thể làm thống soái” Dạ Minh vừa nói vừa đi về phía tôi, năm đấm ngưng tụ như rồng lửa.
Tôi dùng thanh kiếm trảm chỉ để chống đỡ và vừa đứng dậy, Dạ Minh đã giơ một năm đấm tụ lại thành con rồng lửa nhắm vào tôi.
“Dạ Minh, anh thực sự muốn giết tôi?” Tôi nhìn anh ta.
Sự bình tĩnh đột ngột của tôi khiến cơ thể Dạ Minh khựng lại một lúc, và có thứ gì đó xẹt qua đôi mắt xám và đờ đẫn của anh ta.
Giằng co vài giây.
“Gô, và tôi, rốt cuộc… là có quan hệ gì?” Dạ Minh có vẻ khó khăn mở miệng nói.
“Quan hệ của anh và tôi sao?” Tôi mềm lòng một chứt, tha thứ cho tôi, tôi thật sự không thể ra tay với người bạn cũ đã từng cười đùa vui đùa cùng nhau, tôi cũng thu hồi thanh kiếm trảm chỉ, bình tĩnh nhìn anh ta: “Tôi và anh, người bạn đồng hành rất rất tốt, đã cùng nhau trải qua sinh tử và cùng nhau ăn những món ăn ngon nhất trên thế giới.
Anh sẽ đến giúp đỡ tôi bất cứ khi nào tôi gặp khó khăn.
Trước đây từng chuyện từng chuyện đó anh thực sự quên hết rồi sao? Tôi không tin anh quên rồi, chỉ là ký ức của anh bị phong ấn rồi, anh hãy suy nghĩ thật kỹ lại xem, cẩn thận nghĩ vê những chuyện đã qua kia.
Chỉ cần trái tìm anh đủ vững vàng và niềm tin đủ mạnh, anh sẽ có thể phá vỡ phong ấn trong cơ thể và anh sẽ có thể quay trở lại làm Dạ Minh của trước đây kial”
Dạ Minh cau mày, dường như là rơi vào trong ký ức, nhưng ngay sau đó, anh ta đột nhiên che đầu, vẻ mặt trở nên đau khổ: “Không, không phải, cô đang lừa ta! Tất cả đều là thủ đoạn của cô! Cô chỉ muốn ta buông lỏng cho nên mới nói những điều này! Chúng ta là kẻ thù của nhau! Các người là những người xấu nhất trên thế giới! Ta muốn giết cô! Ta muốn giết côi”
“Dạ Minh! Anh nghĩ lại đi!” Tôi đi về phía anh ta.
“Đại soái, cẩn thận!” Người lính phía sau hét lên.
Sau đó tôi nhìn thấy một mũi tên xẹt qua tai mình, hướng tới trái tim của Dạ Minh.
.
Xin ủng hộ chúng tôi tại * TRÙMtruyệ n.
net *
“Không! Dạ Minh mau tránh ra!” Tôi hét lên.
Ngọn lửa ngay lập tức đốt cháy mũi tên.
Dạ Minh bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu lên, trong mắt lửa giận thiêu đốt, bộ dạng như vậy, làm cho người ta sợ hãi: “Quả nhiên, cô quả nhiên là cố ý khiến ta buông lỏng cảnh giác mới nói những lời như vậy! Ta phải giết cô! Đi chết đi!”
Ngọn lửa lần này chính là sức mạnh thực sự của Dạ Minh, bất kỳ lá chắn bảo vệ nào cũng vô dụng, trong nháy mắt liền vỡ nát, vô số binh lính trong nháy mắt đã bị chôn vùi trong biển lửa, tất nhiên cũng bao gồm cả binh lính của quân đội Huyết Đồng.
Tiếng la hét không dứt, tất cả là những người lính sau lưng tôi.
“Dạ Minh, dừng tay!” Tôi không chịu nổi nữa, quay người nói với Dạ Minh.
“Cô cũng chết đi cho ta!” Dạ Minh hét lên một tiếng, cả người hóa thành một quả cầu lửa cực lớn, lao thẳng về phía tôi.
Đây là một trận đấu không thể phân thăng bại Trước tiên không nói tới tôi căn bản không thể đánh thăng được Dạ Minh, ngay cả khi tôi có thể đánh được Dạ Minh, tôi không thể đánh anh ta, tôi không thể làm tổn thương anh ta, tôi không thể…
Nhìn thấy ngọn lửa đã ở trên đầu mình, tôi cất thanh