“Lãnh Mạch, tay của anh, vết thương của anh …
Lục Quy!” Tôi kinh hãi, giọng nói run run gọi Lục Quy.
“Anh không sao.” Lãnh Mạch trên trán vần còn đang đổ mồ hôi, xem ra lần này tinh thân lực của anh đã cạn kiệt rất nghiêm trọng.
Lục Quy bôi thuốc chữa bệnh lên vùng da bỏng và bờ vai răn chắc của Lãnh Mạch rồi băng bó lại: “Vết bỏng nghiêm trọng quá.
Lãnh Mạch đại nhân trực tiếp đưa cánh tay vào cho Dạ Minh đại nhân đốt phải không? Cánh tay vẫn còn có thể giữ lại được, cũng là kỳ diệu đấy”
“Trực tiếp đưa vào cho Dạ Minh đốt?” Tôi kêu lên: “Lãnh Mạch đã xảy ra chuyện gì? Dạ Minh là bị anh đóng băng sao?”
“Ừ” Mặc dù Lãnh Mạch mệt mỏi, nhưng vẻ mặt của anh trông rất tốt.
Dương Tàn Nguyệt lúc này đã vội vàng chạy tới, nghe được những gì Lãnh Mạch nói, kinh hãi kêu lên: “Bản thân Dạ Minh trời sinh thể chất là lửa.
Ngọn lửa của anh ta là do tự sinh ra.
Trừ khi anh ta chết, ngọn lửa của anh ta sẽ không khô cạn, đóng băng anh ta gần như khó hơn leo lên trời,vương, anh đã sử dụng cấm thuật nào đúng không?”
Cấm thuật!
Nhìn dáng vẻ của Lãnh Mạch, nhất định là anh đã sử dụng cấm thuật!
“Lãnh Mạch, anh..”” Tôi sắp khóc rồi, có khi anh bị thương thành thế này chứ? Lục Quy nói nếu bị bỏng một lần nữa, cánh tay của anh sẽ thực sự phải phế đi, nhìn vết máu trên khóe miệng và vết máu trên áo, chắc hẳn anh đã phải chịu một cú va chạm hoặc chấn thương rất mạnh, hoặc là anh tự nguyện chịu đựng!
“Đừng lo lắng, không có gì to tát cả.” Lãnh Mạch không nói mình có sử dụng cấm thuật hay không, chỉ nói: “Dạ Minh, bị tôi đóng băng.
Tôi làm đông cứng máu của anh ta cùng với thuốc cấm của Lạc Nhu, Dạ Minh không chết, nhóc con, em không phải khóc.”
Tôi hét lên một tiếng, khóc và bổ nhào vào người anh, mặc kệ rằng có rất nhiều binh lính và tướng lĩnh xung quanh.
“Đã bảo em đừng khóc mà, sao lại khóc rồi”
Lãnh Mạch bất lực ôm lấy tôi.
“Lãnh Mạch…”
Lãnh Mạch, quá tốt rồi, Dạ Minh không cần phải chết nữa, huynh đệ của anh cuối cùng cũng được cứu rồi.
Dù cuối cùng thì anh cũng phải trả một cái giá rất lớn nhưng anh, Dạ Minh, đã sống sót.
Đây là điều tốt nhất, tốt nhất rồi…
Sau đó, bãi chiến trường được thu dọn sạch sẽ.
Dạ Minh đã bị đánh bại bởi Chí Tôn Vương Lãnh Mạch.
Binh lính của Minh Vương không còn chút hy vọng nào.
Mặc dù Lôi Thành không chịu khuất phục, nhưng dưới sự lãnh đạo của Lãnh Mạch, Lôi Thành nhanh chóng bị đánh chiếm.
Biểu ngữ của Minh Vương Lạc Nhu đã được gỡ bỏ trên tường và thay thế bằng biểu ngữ của Chí Tôn Vương Lãnh Mạch.
Những người lính tiến vào thành phố Lôi Thành và giải cứu những người dân thường bị nhốt dưới lòng đất trong thành phố.
Quân đội của Lãnh Mạch tiến vào thành phố.
Mọi người hoan hô và cổ vũ, vừa quỳ trên mặt đất vừa hét lên“Chí Tôn Vương muôn năm, không có một chút đau buồn vì thành phố bị xâm chiếm, nhưng khi nhìn thấy Minh Vương Lạc Như thực sự là phân nộ phổ biến đến mức độ.
Chẳng bao lâu sau khi Lôi Thành bị chiếm đóng, đơn vị lương thực đi theo sau cũng đã đến Lôi Thành dưới sự hộ tống của Dục Nghiêu Thành, quân đội của Lãnh Mạch đã phân phát thực phẩm và vật dụng cho người dân thường để xoa dịu cảm xúc của họ sau cuộc chiến.
Lãnh Mạch tuy bị thương nhưng rất nhanh đã cho gọi tướng lĩnh và cố vấn vào phòng nghị sự, tôi cùng Lục Quy đi theo, vì sợ Lãnh Mạch đột ngột ngất xỉu hay bị làm sao đó.
Khối băng lớn đã đóng băng Dạ Minh đã được các binh sĩ cẩn thận chuyển vào một thùng dài đặc biệt, dưới thùng có bánh xe, các binh sĩ cùng nhau đẩy bánh xe và tiến vào Lôi Thành.
Điều đầu tiên Lãnh Mạch nói trong cuộc họp là: “Triển khai lá chắn Lôi Minh cho Lôi Thành”
“Vương, hiện tại triển khai có phải là quá nhanh không? Lá chắn bảo vệ này chỉ có thể chỉ kéo dài một loạt các thành phố của Băng Thành, một khi triển khai lá chăn, mười mấy thành phố của Băng Thành bên đó cũng sẽ được bảo vệ bằng lá chắn bảo vệ.
Nếu Minh Vương Lạc Nhu mở lá chăn bảo vệ, điều đó tương đương với việc cho chúng ta thời gian để tôn tại.
Tất nhiên cô ấy sẽ không muốn mở nó ra”
Còn có loại chuyện tốt như vậy? Lá chắn bảo vệ này lại có thể mạnh như vậy.
Điều này không khỏi khiến tôi nhớ tới Tân Mục đại trưởng lão của phòng tư pháp biến thành người nhện ở Minh Vương vương điện trước