Lãnh Mạch, Tống Tử Thanh, Si Mị, một nhóm người tiền tôi đến một lối ra bí mật nhỏ ở góc thành phố, ngoài Dương Tàn Nguyệt, Dục Nghiêu Thành, Đường Khinh, Đường Dịch, còn có rất nhiêu người đến, ngoại trừ Tống Thiên Ngân, Tống Thiên Ngân còn đang ở trong phòng ngủ say, không ai nói với cậu ta về chuyện này.
Diệp Hàn cũng đi tới, đưa cho tôi một tấm thẻ: “Tấm thẻ này tặng cho em.”
Tôi câm lấy và xem qua, trên thẻ có vẽ một hình người nhỏ, nhìn đường nét có lẽ là, tóc dài, nửa con mắt đỏ hoe, tay cầm một thanh kiếm trảm thi, tôi rất khó hiểu: “Đây là cái gì?”
“Lá bài này có thể chống đỡ thương tích cho cô.
Khi cô bị thương nặng, hãy lấy lá bài ra, xé nát, vết thương có thể chuyển sang lá bài, vết thương của cô sẽ lành” Diệp Hàn nói.
“Lợi hại vậy sao? Vậy thì anh cũng có thể cho tôi một vài thẻ nữa đi!” Tôi thốt lên, với những tấm thẻ này, thì tôi là bất khả chiến bại!
Diệp Hàn tức giận trừng tôi một cái: “Cái loại thẻ nghịch thiên này, sống đến bây giờ tôi cũng mới làm ra một tấm,hình dáng vẽ ở bên trên chính là cô, cô tưởng rằng dễ làm như vậy sao!”
“Đùa với anh thôi mà, dữ như vậy làm gì?” Tôi lè lưỡi.
Kể từ khi vụ tấn công tại Lôi Thành kết thúc, mối quan hệ giữa tôi và Diệp Hàn đã không còn cứng nhắc như trước, anh ta cũng đã công nhận tôi và thành thật xin lỗi tôi, tôi cũng không phải là người hay so đo mấy chuyện nhỏ, nên đã rộng lượng đã hòa giải với anh ta.
Tôi đem thẻ bỏ vào túi áo sát nách, vô cùng nghiêm túc cảm ơn: “Cám ơn Diệp Hàn.”
Diệp Hàn có chút xấu hổ quay đầu đi.
Dương Tàn Nguyệt cười đứng bên cạnh.
Lãnh Mạch kéo tôi, dùng hai tay năm lấy vai tôi, cố định nhìn tôi không lên tiếng.
Ngàn vạn lời nói, anh không cần nói thêm câu đi đường cẩn thận, tôi có thể hiểu được sự lo lắng của anh.
Tôi dùng lực ôm lấy Lãnh Mạch, Lãnh Mạch cũng ôm lại tôi, mọi người xung quanh cứ tự nhiên đời đi, thời gian và không gian chừa lại cho tôi và Lãnh Mạch.
Lần này cuộc hành trình sẽ còn nguy hiểm hơn, tôi tự mình khởi hành, và Lãnh Mạch thật lâu cũng không muốn để tôi đi.
“Lãnh Mạch, đêm khuya rồi, em phải nhân lúc này rời đi, nếu không, sau khi bình minh, sẽ rất khó khăn để thoát khỏi dưới con mắt của Minh Vương Lạc Nhu” Tôi buồn bực nói trong vòng tay Lãnh Mạch.
“Anh hy vọng thiên lôi kiếp sẽ nhanh chóng đến, cũng vừa không thiên lôi kiếp tới, thiên lôi kiếp tới rồi, vượt qua rồi, sẽ không cần nín nghẹ để em phải tủi thân như vậy, giết Minh Vương Lạc Nhu rồi, anh sẽ là Minh Vương, che chở cho em cả đời.
Nếu thiên lôi kiếp cần phải hy sinh tính mạng của em, anh nhất định không cho phép!” Giọng điệu của Lãng Mạch có chút nghẹn ngào: “Anh thật sự muốn bỏ đi tất cả, bỏ đi những gánh nặng, cho dù có phải là tận thế hay không, chúng ta sẽ sống cuộc sống của chính mình”
Tôi không khỏi bật cười, Lãnh Mạch như thế này, đặc biệt làm cho người ta muốn yêu sâu đậm: “Đừng làm loạn nữa, anh là Chí Tôn Vương đại nhan trên người được con dân thiên hạ gửi gắm niềm tin, sáu vị trưởng lão đã đổi tính mạng lấy lòng tín nhiệm cho anh, dù có nói thế nào cũng không thể phụ lại, đúng không? Em sẽ sống trở về, và em sẽ đem theo tâm hồn của Dạ Minh quay lại.
Lúc đó, cứu được Dạ Minh, chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu với Minh Vương!”
“Được.” Anh nghiêm nghị nói: “Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng sát cánh chiến đấu, cùng nhau liều chết chiến đấu với Minh Vương”
Mười ngày sau, trong một trận chiến quyết định, Minh Vương Lạc Nhụ, tất cả ân oán tình thù, đã kết thúc sau mười ngày này!.
Ngôn Tình Sắc
Lãnh Mạch cuối cùng cũng buông tôi ra và để tôi đi dưới sự thuyết phục và đủ loại thê thốt của tôi.
Lúc ra đi chúng tôi không hôn, cũng không lưu luyến, rất nhanh cũng sẽ gặp lại nhau, đến lúc đó càng thên thắm thiết, có càng có cảm giác, không phải sao?
Tôi chui ra từ cái ổ chuột ở dưới Lôi Thành, nhanh chóng chạy vào khu rừng bên ngoài Lôi Thành theo lộ trình mà Lãnh Mạch đã nói với tôi trước đó.
Lãnh Mạch đặc biệt cho người để Tiểu Bạch Mã ở đó, để Tiểu Bạch Mã cùng tôi đi, từ xa tôi đã nhìn thấy Tiểu Bạch