Chúng tôi di chuyển bong bóng đến miệng hang, Bạch Hổ bảo tôi nhảy vào hang từ bong bóng trước, sau đó anh ta nhảy vào và chặn bong bóng ở bên ngoài.
Bạch Hổ đưa tôi bơi qua dòng nước, sang phía bên kia của hang động.
Tôi bước trên mặt đất.
Nơi này rất lạ, không có nước biển nhưng không khí lại dồi dào giống như trên đất liên.
Nếu không phải nền đất dưới chân rất nhũn, tôi gân như đã ảo tưởng rằng mình đang không ở trong nước.
Xung quanh khá trống trải, như thể chúng tôi đã đến một thế giới khác, thế giới sâu dưới đáy biển.
“Đây là đảo Đầu Lâu?” Tôi nhìn quanh bốn phía.
Bạch Hổ trở về dáng vẻ cún con lông trắng, đưa mũi ngửi khắp nơi: “Tôi chưa từng tới đây, nhưng Thanh Long thì có, theo lời anh ta miêu tả thì chắc hẳn đúng là chỗ này.
Không biết linh hồn cô cần tìm giấu ở đâu, nhưng nơi này dù gì cũng là lãnh thổ của Lạc Nhu, cô nên cẩn thận một chút.”
Nếu Lạc Nhu dám để linh hồn của Dạ Minh ở nơi này, chứng tỏ cô ta chắc chắn đã bố trí người canh gác.
Chỉ có điều lúc này nơi đây vô cùng yên tĩnh và trống trải, không giống như từng thấy bóng dáng con người.
Không biết nên đi đâu, Bạch Hổ đành thản nhiên chỉ về một phía, chúng tôi cùng đi qua.
Lúc đi đường, tôi hỏi Bạch Hổ: “Cậu biến thành người đẹp trai như vậy, sao cứ thà hóa chó cũng không chịu thành người thế? Làm người còn dễ dàng hành động, làm chó có nhiều cái bất tiện lắm”
“Liên quan gì đến cô?” Bạch Hổ cáu gắt trả lời tôi.
Quên đi, tính nó vốn thế tôi cũng quen rồi.
Nơi này đầy hoa cỏ, lại yên tĩnh tựa thiên đường, tôi nhìn thấy một bông hoa trông đặc biệt đẹp đế và kỳ lạ nên thuận tay hái xuống: “Nhìn này, Bạch Hổ, đẹp chưa? Có muốn tôi cắm lên cho cậu không?”
Bạch Hổ quay đầu lại nhìn, tôi đang câm bông hoa đưa lên mũi ngửi.
“Cô ném nó đi ngay!” Bạch Hổ hét lên.
Phản ứng của tôi bây giờ khá nhanh chóng, nghe vậy lập tức nghiêng người, tránh thoát một đòn công kích trí mạng.
“Là ail”
Bạch Hổ nhảy lên cắn bông hoa và ném nó xuống đất, đứng chăn trước mặt tôi, trong yết hâu phát lên tiếng gầm cảnh cáo của dã thú: “Là hoa này!”
Tôi nheo mắt: “Hoa?”
Đúng lúc này, một con côn trùng bay ra khỏi bông hoa nhỏ bé, mở miệng nói tiếng người: “Đám nhân loại tham lam kia quả nhiên lại tới đảo Đầu Lâu săn tìm kho báu!”
Nói nó là côn trùng, chẳng bằng mô tả là một con con côn trùng hình người.
Thân hình nhỏ bé nhưng tay chân và mặt mũi đều giống người, phía sau còn có cánh.
Con côn trùng đực này cầm một thanh kiếm nhỏ trên tay, chỉ vào chóp mũi tôi.
Tôi nhìn Bạch Hổ, rồi lại nhìn con côn trùng: “Mi là ai?”
“Cô mới là ai! Cả nhà cô là ai! Tôi chính là người bảo vệ nơi này, con người tham lam kia!”
Cái quái gì vậy???
“Ta không đến đây để tìm kho báu, ta chỉ đến tìm đồ thôi” Tôi nói.
“Tìm cái gì? Hahahaha, làm tôi cười rụng răng mất! Đảo Đầu Lâu là nghĩa địa của Long tộc, ở trong này chỉ có xác rông cùng những bảo vật còn lưu lại, cô nói tới đây tìm đô? Đồ bảo vật của Long tộc thì có, còn bày vẽ lý do lý trấu cái gì?”
Con côn trùng này thực sự quá kiêu ngạo, tôi lạnh mặt nói: “Mi muốn nghĩ thế nào cũng được, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến ta”
Tôi không quan tâm đến con côn trùng nữa, lướt qua nó đi về phía trước cùng Bạch Hổ.
Nhưng mới đi được hai bước, một luồng sát khí mạnh mẽ đã truyền tới từ nơi nào đó phía sau, tôi không nhúc nhích, đồng tử co lại, chỉ thấy con côn trùng hình người đó đang phi tới với tốc độ rất nhanh.
Tôi hơi nghiêng đầu, nó bay sượt qua tai tôi, vài sợi tóc bị thanh kiếm chặt đứt.
“Nhân loại ghê tởm, muốn lấy bảo vật của đảo Đầu Lâu này thì phải vượt qua xác tôi trước đã! Có tôi ở đây, các người đừng hòng đi thêm bước nào về phía trước!”
Con côn trùng này cứ hết lần này đến lần khác chẳn trước mặt chúng tôi, tuy không gây ra mối đe dọa nào nhưng nó làm chậm trễ thời gian khiến