“Dạ Minh, nghe tôi, Lãnh Mạch và những người khác đang giao đấu với mẹ anh.
Anh chắc cũng biết rõ năng lực của mẹ anh.
Chiến trường cần cậu, Lãnh Mạch cần anh!” Đã chạy tới tường thành, tôi chỉ tay ra bên ngoài, chiến trường khốc liệt, khói lửa mịt mù.
Dạ Minh tức giận lên đến cực điểm, tôi không thể lại gần anh ta, chỉ có thể lui về phía sau hai bước: “Dạ Minh, xin anh đấy, mau đi cứu đám người Lãnh Mạch đi!”
“Đương nhiên, tất cả cứ giao cho tôi.” Dạ Minh ảm đạm trả lời xong liền biến thành một quả cầu lửa bay đi.
Đem theo cơn thịnh nộ khủng khiếp với Lạc Nhu, quả cầu lửa của Dạ Minh hùng hổ đáp xuống chiến trường.
Nhìn từ hướng của tôi, anh ta đang mở miệng, trong nháy mắt anh ta như nuốt chứng tất cả binh lính được Lạc Nhu triệu hồi tới băng ngọn lửa điên cuồng, thành công giải vây cho Lãnh Mạch, Tống Tử Thanh và những người khác.
Lãnh Mạch nghiêng đầu liếc nhìn Dạ Minh.
Dạ Minh cũng đang quan sát Lãnh Mạch.
“Từ nhỏ đến lớn cậu đều vô cùng phiên phức.”
Lãnh Mạch với giọng điệu công kích, nhưng khóe môi lại khế cong lên.
“Thôi đi, cậu không phải cũng như vậy sao? Nếu không có tôi, liệu cậu có làm được không?” Dạ Minh đáp lại anh, cố ý hất hàm.
Hai người đồng thời bật cười Lạc Nhu ở trên không trung nói với Dạ Minh: “Dạ Minh, con là con trai của ta.
Con chắc chăn muốn chống lại ta, làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế này sao?”
Dạ Minh ngẩng đầu lên, dừng lại vài giây rồi giêu cợt nói: “Bây giờ bà đã biết tôi là con trai của bà rồi sao? Lúc bà dùng thuốc độc ép linh hồn tôi ra ngoài, để tôi biến thành một con rối, sao không nói tôi là con trai bà? Biết rõ răng phương pháp này sẽ gây tổn hại lớn cho thân thể, thậm chí đe dọa đến tính mạng, bà có từng vì tôi là con trai của bà mà dừng tay lại không?
Bà đã không làm như vậy.
Bà chỉ sử dụng tôi như một công cụt”
“Con trai vì mẹ mà hy sinh vốn là chuyện hợp tình hợp lý.
Tính mạng của con là do mẹ ban cho.
Mẹ sử dụng thì có gì sai? Nếu không phải mẹ sinh ra con, bây giờ con còn không biết đang lưu lạc ở phương nào đấy.
Lạc Nhu đáp.
Dạ Minh tức giận mặt đỏ phừng phừng.
Tình cảm trên thế gian luôn lạnh nhạt, vốn dĩ là tình thân yêu thương khăng khít nhưng lại đứng về phe đối lập nhau, trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Lãnh Mạch nói: “Mạng sống của cậu ấy quả thật là do bà ban tặng, nhưng cậu ấy sống thế nào là chuyện riêng của cậu ấy.
Người mẹ như bà có quyền gì mà can thiệp?”
“Lãnh Mạch!” Lạc Nhu nghiến răng gọi tên Lãnh Mạch, hận không thể bóp chết anh: “Cậu đúng là đồ lòng lang dạ sói, tôi đối xử tốt với cậu như vậy, lúc nào cũng nghĩ cho cậu, nhường nhịn cậu, lo lắng cho cậu, còn cậu thì sao? Cậu thà chọn loài người rác rưởi đó mà chống lại ta! Đàn ông đều là lũ cặn bã! Từ đầu đã nói sẽ kết hôn, nhưng bây giờ thì sao?
“Giữ cho cái miệng bà sạch sẽ!” Tống Tử Thanh và Si Mị đông thanh quát.
Lạc Nhu cực kỳ khinh thường bọn họ, tiếp tục nói với Lãnh Mạch: “Chà, không phải cậu muốn cái ngai vàng này sao? Sau khi kết hôn, ngai vàng tự nhiên sẽ là của cậu.
Sao cậu phải động tay động chân, hại chết nhiều binh sĩ như vậy? Cậu không thấy thương xót bọn họ sao? Các người thực sự nghĩ răng có thể đánh lại tôi, có thể thoát được ngày hôm nay sao? Lãnh Mạch, cậu không phải người không biết thức thời, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng”
“Ô?” Lãnh Mạch khế cau mày: “Cơ hội gì? Nói thử nghe xem.”
“Tôi có thể tha thứ cho tội lỗi của cậu lần này, nhưng cậu phải đồng ý kết hôn với tôi, hơn nữa phải giao mối giao ước chết tiệt đó của cậu cho tôi.
Hai điều kiện đơn giản này đổi lấy toàn bộ quân đội của cậu cũng lời lắm, phải không?”
Lãnh Mạch im lặng một hồi, sau đó khế cười: “Quả thực là lời quá.
Một cô gái nhỏ bé có thể đánh đổi mạng sống của ngàn vạn binh mã.
Cuộc giao dịch này thật sự có lời.
Nhưng…”
Lạc Nhu nheo mắt và chờ đợi những lời tiếp theo của anh.
“Nhưng thật đáng tiếc, đối với tôi cô ấy là cả thế giới.
Cả thiên hạ so với vạn quân, nếu là cô, cô sẽ chọn cái gì?” Lãnh Mạch nói.
Với tôi, cô ấy là cả thế giới.
Nhìn Lãnh Mạch ở đăng xa, tôi siết chặt hai bàn †ay, càng cảm thấy kiên định với