Núi tuyết cách Băng Thành khá xa, ở giữa còn có một Băng Thành.
Để đến Băng Thành thì phải đi qua Lôi Thành.
Chúng tôi trốn trong một khu rừng bên ngoài Lôi Thành, chờ cơ hội vào thành Nhưng mà vân không thể đợi được thời cơ, thủ vệ trên tường thành đều là những bộ xương, xác sống và vong linh, ác quỷ… đây đều là những thứ không cần phải làm mấy việc gấp gáp trong đời người và cũng không biết mệt mỏi, muốn đợi chúng thay ca làm việc thì quá khó, làm sao chúng tôi có thể lẻn vào được?
Chúng tôi đã đợi bên ngoài ít nhất 20 phút nhưng vân không thể tìm thấy cơ hội để tiến vào Lôi Thành, chúng tôi cũng không thể mạnh mẽ xông vào Lôi Thành nếu đụng phải cơ quan gì đó làm kinh động đến người trong đó thì gay go.
Mấy người chúng tôi cũng không thể nào chiến đấu được với nhiều thủ vệ trong Lôi Thành mà phải không? Chúng tôi còn chưa kết thúc cuộc chiến thì quân đội của Lạc Nhu đã quay trở lại rồi!
“Không băng, cô nhóc, hãy thử thuật điều khiển không gian của em đi.” Tống Tử Thanh nói.
“Thật điều khiển không gian có thể đưa mấy người chúng ta đi cùng lúc không?” Tôi thực sự không hiểu cách sử dụng thuật điều khiển không gian này.
“Mặc dù không thể đưa mấy người chúng ta nhưng mà thuật điều khiển không gian có thể làm vặn vẹo không gian, gây ra một điểm mù nhất định trong không gian, chẳng hạn như phản xạ.
Cái này sẽ làm mắt thường nhìn lâm, như vậy thì tương đương với việc chúng ta đang dùng thuật ẩn thân”
Tống Tử Thanh nói ra một đống lý thuyết học thuật, khi còn đi học môn vật lý của tôi vốn đã tệ nên tôi cũng không hiểu anh ấy đang nói cái gì, chứ đừng nói là điều khiển không gian, tôi trợn tròn mắt: “Nếu đã như vậy thì không bằng anh làm cái bùa ẩn thân sau đó chúng ta đi, không phải là tốt hơn sao?”
“Muốn làm ra bùa ẩn thân thì cũng phải mất mấy ngày đó, hơn nữa còn phải cần nguyên liệu quý giá.
Nếu anh có thể làm ra nó thì anh còn ngồi đây nói chuyện vớ vẩn với em sao!” Tống Tử Thanh tức giận võ trán tôi.
Tôi ôm chặt đầu, cảm thấy chán nản: “Phải làm sao đây?”
“Không bằng như vậy đi?” Bạch Hổ nói: “Tôi sẽ dân những thứ ma quỷ này đi chô khác, còn các người nhân cơ hội này đi vào Lôi Thành.
Sau khi đi qua Lôi Thành, chỉ có một con đường đến Băng Thành, đừng trì hoãn.”
Xem ra chỉ có thể làm như vậy, chúng tôi không thể cứ ngây ngốc chờ đợi ở đây như vậy.
Một vài người trong chúng tôi tiến đến tâng dưới của Lôi Thành, nó được bao phủ bởi một đám mây đen và trông vô cùng u ám.
Bạch Hổ nhìn tôi: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi! Bạch Hổ, cậu phải cẩn thận!”
Tôi nói.
Bạch Hổ gật đầu, quay người lại.
Nó định nhảy ra và trở thành một con Bạch Hổ thì đột nhiên có người xuất hiện sau lưng chúng tôi, thì thâm: “Chờ đãi”
Cũng may là tôi nhanh tay nhanh mất tôi đã kịp thời tóm lấy đuôi của Bạch Hổ và kéo nó lại.
“Cô nhóc chết tiệt kia không được kéo đuôi ông đây!” Bạch Hổ quát tôi..
Chúng tôi cùng quay lại nhìn người nói chuyện.
Người đàn ông đang mặc một bộ vải lanh màu xanh lam.
“Không Vương!” Nhìn thấy người tới thì Tống Tử Thanh kêu lên.
Không Vương?
Đúng vào lúc này, những đám mây đen tan đi, một tia sáng từ ánh trăng chiếu xuống, soi rõ khuôn mặt của người đàn ông.
Đây không phải là Không Vương, người đang kết liên minh với Lãnh Mạch hay sao?
“Sao ông lại ở đây?” Tôi ngạc nhiên hỏi ông ta.
“Nghe nói Lãnh Mạch từ cõi chết trở về Băng Thành nên tôi định chạy tới hô trợ.
Không ngờ lại gặp được các người ở đây” Không Vương nói: “Từ khi Lãnh Mạch cắt cổ tay cho cô gái nhỏ này thì tất cả các thế lực các bên cũng đã tiêu tan.
Cứ tưởng không thể cứu vấn tình thế nữa, mai này thế giới sẽ là của Lạc Nhu nên tôi cũng tản binh đi, nhưng không ngờ, cô bé, cô và Lãnh Mạch, vậy mà lại…”
Chuyện tôi và Lãnh Mạch khởi tử hoàn sinh, không ai không kinh ngạc.
“Không Vương, làm sao chúng tôi có thể đi qua thành này?” Đây là câu hỏi then chốt lúc này.
“Nếu chỉ có một mình tôi thì rất dễ dàng đi qua, chỉ cần né tránh một chút là có thể.
Nhưng mà nếu có thêm các người… sẽ càng rắc Không Vương suy nghĩ một lúc, nói: “Nhưng mà không phải là không thể.
Những thứ ma quỷ này sẽ không mệt mỏi, sẽ không đổi ca trực, nhưng mà cách quan sát của họ là có quy luật.
Chỉ cần đi trong bóng tối chô mà họ không thể kiểm tra thì họ sẽ không nhận ra”
“Không thể nào? Sẽ không đơn giản như vậy chứ?
Họ sẽ không nhìn xung quanh sao?” Tôi không tin.
“Dù gì thì họ cũng là những bộ xương xác sống, những thứ