Lãnh Mạch đang nói về ai?
Tôi chưa nhìn thấy Tống Tử Thanh và Bạch Hổ đột phá, tôi không thể không lo lắng.
“Nhóc con, em đi giúp bọn người Tống Tử Thanh đi, ở đây chứ giao cho anh.” Lãnh Mạch nói với tôi.
“Xin nhờ Mộ Tu đại nhân!” Tôi nói với Mộ Tu.
Mộ Tu hừ lạnh nói với Lãnh Mạch: “Tôi không phải hành động vì lệnh của cậu!”
Lãnh Mạch lạnh lùng nhìn ông ta một cái, không thèm để ý tới ông ta nữa.
Mộ Tu cũng không muốn để ý với Lãnh Mạch nữa, aông ta lao ra khỏi chỗ đó và bay về phía trung tâm của đội quân xương khô.
Mối quan hệ giữa Lãnh Mạch và Mộ Tu có lẽ dựa trên nguyên tắc một núi không thể có hai hổ mà mạnh mẽ đẩy nhau ra.
Mộ Tu bay trên không, nhanh chóng tìm thấy nhóm người Tống Tử Thanh và Bạch Hổ, họ đang bị bao vây dày đặc hơn bởi đội quân xương khô, tình hình có vẻ khủng hoảng.
“Mộ Tu đại nhân, nhanh lên!” Tôi lo lăng nhìn Đồng Sênh bị thương!
Mộ Tu tăng tốc, chém một đạo kiếm khí từ trên trời xuống, đập nát một đám binh lính xương khô, sau đó chúng tôi lại đi vê phía Tống Tử Thanh.
“Tống Tử Thanh! Đồng Sênh!” Trong lòng tôi hét lên.
Mộ Tu nói: “Bây giờ cũng không thể tấn công Lạc Nhu, chuyện người đàn ông của cô thì cô cứ tự lo liệu.
Tôi đi đây”
Thời gian gấp gáp, tôi cũng không nhã nhặn với Mộ Tu lắm, vì giờ chúng tôi đã có quan hệ tốt nên tôi nói với ông ta: “Cảm ơn Mộ Tu đại nhân, lần sau tôi sẽ đến thăm ngài”
“Quên đi, môi lần tìm đến tôi đều là do cô có phiền phức, theo thực lực của cô hiện tại thì chỉ cần kiếm tốt, cũng không cần đến tôi, Lạc Nhu và ông già kia cũng không thể làm gì cô cả.” Nói xong Mộ Tu Biến mất.
Thời điểm ông ta biến mất, tôi vẫn còn choáng váng, cảm thấy nội lực trong người như rút hết, ngã lăn ra đất.
“Cô nhóc!” Tống Tử Thanh và Bạch Hổ đồng thời quay đầu lại.
Mái tóc đỏ như máu nhạt dần, đôi mắt đỏ như máu nhạt nhòa, tôi trở thành chính mình.
Hàn Vũ nói: “Quỷ thân đã trở lại sách tiên trì cổ.”
Tống Tử Thanh thu tay về, đi tới giúp tôi: “Trong người không có nội lực sao?”
Tôi läc đầu: “Lần này không sao, chỉ cân mất một chút thời gian là có thể quen với cảm giác linh hồn trở lại thể xác”
“Quỷ thần này trông đẹp hơn rất nhiều so với Hồng Hồng của em, ít nhất sẽ không có mối đe dọa chiếm giữ cơ thể em.
Hồng Hồng rời khỏi em là một điều tốt”
Tống Tử Thanh nói.
Là một điều tốt à…
Chỉ hy vọng Tống Thiên Ngân ở trong tộc người lùn có thể rèn luyện thật tốt, nếu không thì cậu ta thật sự càng ngày càng kém Đồng Sênh.
“Đứng ở bên cạnh mẹ” Tôi vừa nói với Đông Sênh vừa ngưng tụ băng kiếm trong tay: “Mẹ là mẹ đỡ đầu của con, bây giờ làm sao có thể để cho con đỡ đầu ở trước mặt ta mẹ được”
“Nhưng mẹ là mẹ nhỏ của con, mẹ là phụ nữ, đàn ông làm sao có thể để cho phụ nữ che chở được?”
Đồng Sênh phản bác lại tôi.
Đứa trẻ đáng ghét này.
Tôi cười lắc đầu: “Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta cùng nhau ngăn chặn binh lính xương khô để Tống Tử Thanh có thời gian thiết lập trận pháp.”
“Không thành vấn đề!” Đồng Sênh cong môi.
Tôi, Bạch Hổ, Đồng Sênh, ba người bọn họ ở ngay bên cạnh Tống Tử Thanh, tạo thành hình tam giác phòng ngự, bảo vệ Tống Tử Thanh và Hàn Vũ ở giữa.
Không Vương không có ở đó, Bạch Hổ