Trong chủ điện không có Lạc Nhu và Tống Lăng Phong, quả thật ba chúng tôi đi mà không khác gì đi trên đất băng.
Dạ Minh lại vô cùng quen thuộc với chủ điện, tránh khỏi tai mắt tuần tra, chỉ trong thời gian ngăn đã dân chúng tôi đi hết một vòng chủ điện.
Tuy vậy.
Quả nhiên sự việc không thể tiếp tục thuận lợi như: thế.
Chúng tôi tìm kiếm đi lại suốt ba lần, không bỏ qua dù chỉ những ngóc ngách nhỏ nhất, nhưng vân không tìm được cơ quan hoặc thứ gì nghỉ là có thể mở không gian cách không.
Lần thứ tư, sau khi tìm hết lượt, chúng tôi đi vào phòng ngủ của Lạc Nhu.
Nơi này rất an toàn, không có tên lính nào dám tự tiện vào đây.
Tôi rót một cốc nước uống: “Thực sự không ngờ Lạc Nhu lại có trái tim thiếu nữ thế này”
Căn phòng của Lạc Nhu trang trí màu hồng phấn mộng mợ, đầu giường còn dán bức tranh treo hình nữ chiến sĩ xinh đẹp của nhân giới.
Dù là ai cũng không thể ngờ răng đây lại là phòng của nữ ma đầu giết người không chớp mắt kia.
“Đây chính là phòng mẹ cất công làm riêng cho Lãnh Diện Than” Dạ Minh đứng bên nói: “Trước kia mẹ từng hỏi Lãnh Mạch thích kiểu con gái thế nào.
Lãnh Mạch nói với mẹ là mình thích cô gái có trái tim thiếu nữ, vì vậy nên mẹ đã lên internet tìm kiếm, sau đó thì đổi căn phòng tối màu thành phong cách thiếu nữ như: vậy”
Tôi nhìn Lãnh Mạch, chọc ghẹo anh: “Thật không ngờ đấy, hóa ra anh lại là kiểu đàn ông thích mấy cô thiếu nữ tim hông”
“Trước kia chỉ tiện miệng qua loa Lạc Nhu thế thôi, ai ngờ sau đó thích người ta, đã không thiếu nữ không hồng phấn không loli thì cũng thôi đi, ai đời còn là nữ hán tử thô lô, đánh đánh giết giết như đàn ông” Lãnh Mạch đốp lại.
Tôi tức phông má.
Dạ Minh bổ sung, hả hê trên đau khổ của người khác: “Biết thế này gọi là gì không? Cái này gọi là khi đầu óc mù, có mắt cũng vô dụng.
Câu đó chính là nói anh đó Lãnh Diện Than”
“Dạ Minh! Lãnh Mạch! Hai người tới đây rốt cuộc là để đả kích tôi hay để làm chính sự thế hải”
Hai người đàn ông đồng thời bật cười.
Tôi không muốn để ý tới bọn họ, thấy con gấu bông mềm mịn trên giường Lạc Nhu, tôi vơ lấy ôm lên ngắm nghía: “Con gấu bông này đê thương quá… Khoan đã, đây là cái gì? Lãnh Mạch, Dạ Minh, hai người mau xem này!”
Con gấu bông có lông hồng, sau lớp lông mềm phía sau lưng lại có một nút cúc màu đen kì lạ.
Tôi có cảm giác như không gian đang dao động.
Không rõ tại sao, rất kì lạ, ngay khi Lãnh Mạch và Dạ Minh mới đi tới sau lưng tôi, tôi chợt xoay vặn nút cúc này.
Khoảnh khắc ngay sau đó, ba người chúng tôi lập tức bị hút vào bên trong khuy áo.
Chúng tôi ngã ngồi dưới đất.
“Đây là đâu?” Mông tôi ngã dập xuống đau xuống.
Tôi bưng mông bò dậy.
Chúng tôi đang đứng trong một căn phòng trống rông.
Trước mặt chúng tôi có hai cánh cửa.
Lãnh Mạch và Dạ Minh lần lượt đứng trước hai cánh cửa.
Tôi đi tới, bấy giờ mới trông thấy trên cả hai cánh cửa đều có viết chữ.
Một cánh cửa viết “Tâm mạng”, một cách cửa viết “Bóng tối”.
“Thế này là sao?” Tôi hỏi thành tiếng: “Chẳng lẽ đây chính là không gian ngăn cách?”
Lạ lùng hơn chính là, cả Lãnh Mạch và Dạ Minh đều không trả lời tôi.
Hai người họ nhìn chăm chú vào hai cánh cửa không rời, sắc mặt vô cùng nặng nê.
“Hai người làm sao vậy?” Tôi kéo kéo bọn họ.
Không ai trả lời.
Tôi lại kéo Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Anh nói cho…” Chữ “em” còn chưa dứt, tôi đã thấy sắc mặt Lãnh Mạch trở nên rất tồi tệ, trong mắt lóe lên tia sáng kinh hãi, ngờ vực.
Đây là điều không bao giờ xuất hiện trước kia.
Bất kể xảy ra chuyện gì, trước nay anh chưa từng để lộ vẻ mặt hoang mang, nghi ngờ như vậy.
Đột nhiên tôi có linh cảm rất xấu.
“Lãnh Mạch?” Tôi lại gọi anh thêm tiếng nữa.
Lãnh Mạch chợt ngẩn ra, cuối cùng bừng tỉnh: “Không thể nào, làm sao có thể xuất hiện hơi thở của người kia, nhất định là cảm giác của mình sai rồi..”
Tôi nhíu chặt mày: “Anh đang nói gì vậy?”
Nhưng Lãnh Mạch đã không trả lời tôi nữa.
“Không biết đây có phải nơi mà Tống Lăng Phong mà Chung Nhiễm đã nói không, nhưng rõ ràng là chúng ta phải lựa chọn” Dạ Minh lên tiếng trước: “Chọn bên nào”
“Tâm mạng” Thậm chí không hề đăn đo suy nghĩ, Lãnh Mạch đã nói thẳng “Tại sao?” Dạ Minh nhìn anh.
Lãnh