Hạ Hà thở dài: “Tiểu Mạch, con quyết định như vậy thật sao? Con thật sự muốn đối nghịch với mẹ sao?”
Mà Lãnh Mạch chỉ chậm rãi nhằm mắt lại: “Mẹ tôi là người hiền lành dê mến, trong lòng tôi vân luôn nhớ kỹ lời dạy đơn sơ của bà ấy, bà từng nói, người sống trên thế giới này, phải sống không thẹn lương tâm, phải quý trọng người bên cạnh.
Một khi đã xác định ai là người quan trọng của mình, hãy cứ đi theo con đường của riêng mình, mặc kệ lời người khác nói, mãi bảo vệ người quan trọng với mình, không oán không hận tiến thắng đến tương lai, đây chính là đời người.”
Tôi nghĩ, Lãnh Mạch lúc này hản là đang nhớ lại những hồi ức đẹp thời thơ ấu, mẹ dạy anh học chữ, đút cơm cho anh ăn, chăm sóc anh lúc bị bệnh, dạy anh đạo lý làm người, khâu vá áo quần cho anh, dân anh ra ngoài chơi đùa.
Người đàn ông này, rất trọng tình, mọi thứ, anh đều nhớ rất rõ ràng.
Cũng bởi vì nhớ rõ, anh mới thống khổ như vậy.
Tôi còn nhớ ban đầu anh nói với tôi, xích băng của anh là được đổi lấy bằng máu tươi của mẹ, anh nói, trước khi qua đời, mẹ đã nói với anh: “Nhất định phải kiên cường sống tiếp, trở thành người chí tôn chí cường, mới không bị mất đi người quan trọng nữa, mới không rơi nước mặt nữa.”
“Người mẹ trong hồi ức, cùng người mẹ hiện tại luôn ảo tưởng thế giới mới, ảo tưởng một thế giới tự do tuyệt đối không có luật lệ ràng buộc, ảo tưởng một thế giới lý tưởng trong hư vô, hoàn toàn là hai người khác biệt” Lãnh Mạch từ từ mở mắt ra: “Xin lôi mẹ, con chỉ biết, ngày đó, mẹ con đã qua đời.”
Phải có bao nhiêu quyết tâm, sức chịu đựng bao lớn mới có thể đứng trước mặt mẹ ruột, nói răng, bà không phải mẹ tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, cho dù anh nhäm chặt hai mắt, nhưng tôi vân có thể cảm giác được hốc mắt đã ướt của anh, dù anh là Chí Tôn Vương, anh vân là con trai của người phụ nữ trước mắt, làm sao có thể không thương tâm?
Tôi cắn răng, chậm rãi rút ra băng kiếm: “Bà Hạ Hà, tôi đã từng kính trọng bà, nhưng bây giờ, bà là người ngăn cản chúng tôi, vì cứu bạn bè, vì đạo nghĩa của chúng tôi, chúng tôi phải đi về phía trước, dù ai ngăn trở, cũng phải thanh trừ, hy vọng bà… Đừng trách anh quá tàn nhẫn”
“Tôi làm sao có thể trách nó.” Trong mắt Hạ Hà hiện vẻ đau thương: “Nó là con trai tôi a.”
Cả người Lãnh Mạch run lên bần bật, cuối cùng cũng không nhịn được, lảo đảo ngã ngồi dưới đất, mà ngay lúc anh vừa ngồi xuống mặt đất, toàn bộ cảnh tượng đều thay đổi, cả gian nhà biến mất, bao gôm cả bàn ghế thức ăn.
Người phụ nữ này muốn xuất chiêu.
Tôi nheo mắt lại, cảnh giác.
Nơi đây là ở một mảnh vườn hoa trống trải, dưới chân là thảm cỏ mềm mại, có hoa nhỏ đón gió đung đưa.
Một tay cầm băng kiếm, vẻ mặt tôi lạnh lùng, mái tóc dài tung bay, trong gió nhẹ, đối mặt với người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia.
Vì dò xét bà ta, tôi nói: “Nếu bà không có nội lực, không địch ý, đứng ở chỗ này không động, tôi có thể không đánh với bà, bà không nói cho chúng tôi biết thần kiếm ở đâu cũng không sao cả, chúng tôi sẽ tự đi †ìm, tạm biệt.”
“Đồng Đồng…” Tôi vừa xoay người, Hạ Hà đã gọi lại: “Cô là chiến sĩ mạnh mẽ, cô muốn đi tôi dĩ nhiên không ngăn cản được, nhưng Tiểu Mạch phải ở lại với tôi, nó không thể rời xa tôi được”
Tôi nghiêng đầu: “Bà có ý