Phải công nhận là Lưu Nguyệt của tộc Dược Sư rất lợi hại.
Cô ấy đoán được tất cả mọi chuyện.
Cô ấy bảo lúc Tống Lăng Phong chuẩn bị đến đón họ là cô ấy đã dự cảm được phải xử lý họ nên đã cho môi một người nhà họ Tống nuốt một con cổ trùng hộ mệnh Một cô gái suy xét mọi mặt, không lo lăng không hoảng loạn luôn đặt đại cục lên hàng đầu, cũng rất bản lĩnh trong thời điểm mấu chốt.
Tôi tự hỏi nếu tôi bị nhốt trong bong bóng nước không biết sẽ hoảng sợ cỡ nào.
Tôi vân chẳng thể so bì được với Lưu Nguyệt.
Tôi cứu những người nhà họ Tống khác theo cách cứu Lưu Nguyệt.
Mặc dù tôi chưa thành thạo thuật điều khiển không gian nhưng đã quen hơn nhiều so với lần đầu.
Lại có thêm chiến khí cũng được xem như hậu thuần mạnh nữa.
Chẳng qua là thuật điều khiển không gian này làm tôi hụt sức hơn tưởng tượng.
Nội lực của tôi mạnh như giờ nhưng vân bị mệt nhoài sau mấy lần sử dụng thuật điều khiển không gian.
Tôi ngồi nghỉ dưới đất, quần áo ướt sũng, Lãnh Mạch ngồi xổm ôm tôi từ phía sau hỏi tôi có làm sao không/ Tôi lắc đầu mệt mỏi Dạ Minh đang cãi nhau với Lưu Nguyệt.
Không phải bảo mình rất lợi hại cũng là anh ta cứu Lưu Nguyệt, không cũng Lưu Nguyệt phải cảm ơn anh ta.
Lưu Nguyệt bực với anh ta: “Dù không có cổ trùng hộ mệnh thì người cũng em cũng là Đồng Đồng, anh chỉ biết lươn lẹo thôi.”
“Con nhỏ chết tiệt! Em bảo ông lươn lẹo! Dù gì ông cũng lo cho em đến suýt bật khóc được không”
“Thế anh khóc cho tôi xem đi.
Khóc đẹp vào có khi tôi lại thưởng cho anh đấy” Lưu Nguyệt nói.
Dạ Minh sững người và rôi gào vào mặt cô ấy: “Định mệnh câu đó phải là ông đây nói với em chứ?
Em nhìn bé con với cái tên Lãnh mặt liệt kia tình cảm biết bao? Em không thể trở thành cô bé đáng yêu được àU Bảo tôi là cô bé đáng yêu làm tôi hơi xấu hổ đấy.
Lưu Nguyệt nhìn tôi lạnh lùng: “Ngực lép, mặt ngây, béo bụng, ngốc nghếch, tướng ngủ xấu thế này là là cô bé “đáng yêư’ à? Xin lỗi mắt anh kém, anh không thấy em đáng yêu ở đâu hết.”
Tôi bực bội hất vẫy nước vào mặt anh!
Lưu Nguyệt chê Dạ Minh xong vẫn an ủi anh ta, xoa đầu anh ta như dỗ trẻ con: “Đừng khóc mà, chị cho.
em kẹo ăn nè.”
Dạ Minh được nước ôm Lưu Nguyệt vào lòng: “Anh không cần, anh muốn uống sữa mẹ cơ”
Làm Lưu Nguyệt tức điên.
Tôi cười tủm bên cạnh.
Đây đúng là cặp đôi dở người.
E là chỉ có Lưu Nguyệt trị được cái dạng như Dạ Minh thôi.
Sau khi những người nhà họ Tổng được cứu cũng khạc cổ trùng ra và thi nhau tỉnh lại.
Nhìn thấy chúng tôi có ngây người sau đó ngạc nhiên: “Cô đã cứu chúng tôi? Cô là cháu gái của Tống Lăng Phong còn gì? Không lẽ cô không đứng về phe ông ta?”
“Tống Lăng Pong hiện là kẻ thù chung của chúng ta, chắc hản các người đã biết chuyện ông ta làm.
Các người có biết tại sao các người lại bị bắt đến đây không?” Tôi hỏi họ rất bình tĩnh.
Các cô các chị nhà họ Tống đều ngây người lắc đầu không biết tại sao.
“Mộc Âm đâu rồi?” Một người phụ nữ bồng hét lên.
Tôi cả kinh đi tìm người ngay mới phát hiện Tống Mộc Âm, chị gái của Tống Thiên Ngân nhà họ Tống gặp trước đó đã biến mất! Không có mặt ở đây!
Tôi sốt săng: “Làm sao bây giờ