Chuyện liên quan đến ba người tôi, Lãnh Mạch, Hạ Hà mẹ Lãnh Mạch cứ chôn chặt trong đáy lòng tôi và Lãnh Mạch, không cân lôi ra, không cân nói cho người thứ ba biết.
“Tìm thấy rồi” Tôi đã tìm thấy lối đi trước đó và gọi Lãnh Mạch với Dạ Minh.
Dạ Minh đang nói gì đó với Lãnh Mạch, Lãnh Mạch không vui lắm.
E là liên quan đến không gian này, chắc hẳn Dạ Minh muốn hỏi Lãnh Mạch nhưng Lãnh Mạch không muốn nói.
“Mau qua đây đi Lãnh Mạch, Dạ Minh!” Tôi gọi họ: “Sau lùm cỏ có gì đó hay sao ấy!”
Dạ Minh bị cái đó thu hút mới không làm phiên Lãnh Mạch nữa chạy qua hỏi: “Có gì có gì?”
“Anh ra đó xem có phải có đường không?” Tôi nói với anh ta.
Dạ Minh bị tôi đuổi đến chỗ lùm cỏ, tôi đứng tại chỗ đợi Lãnh Mạch Lãnh Mạch đi đến nhìn tôi hơi mệt ra mặt.
Tôi biết, anh không thể nào bình thường nhanh lại được trước cái chết của mẹ anh, tôi cũng không biết phải an ủi anh thế nào.
Tôi an ủi anh?
Tôi phải an ủi anh thế nào đây? Chính tay tôi giết mẹ của anh mà…
“Đừng nghĩ nhiều, chúng ta giải quyết chuyện hôm nay đã” Tôi chỉ biết nói với Lãnh Mạch câu đó.
Lãnh Mạch cười xoa đầu tôi: “Đàn ông phải an ủi con gái mà sao từ khi chúng ta vào đây, lần nào cũng là em an ủi đàn ông bọn anh thế này.
Trái tim của đàn ông bọn anh không cả vững vàng bảng em.”
Tôi ngẩng lên nhìn anh: “Chắng qua là do em không có hối hận, không có nôi sợ.
ởi vì người em quý trọng, người em thích đang đứng trước mặt em nên em không sợ”
Đôi mắt Lãnh Mạch nở rộng lắng lặng nhìn tôi.
Lúc sau anh mới nói: “Em đang tỏ tình với anh à nhóc con?”
“Bớt tưởng bở đi” Tôi bật cười, chọc ngực anh: “Đi thôi, cái tên Dạ Minh kia ẩu lắm, em sợ anh ta lại bị làm Sao”
Lãnh Mạch yên lặng năm tay tôi cùng ra sau lùm Đúng vậy, tôi của bây giờ không có gì để sợ nữa.
Chúng tôi đi một đoạn đường theo bãi cỏ, phía trước thẳng tắp và sáng sủa.
Ở gần đó có một số bong bóng nước khổng lồ trong suốt lơ lửng trên không trung, hình như có cả bóng người ở trong bong bóng.
Lãnh Mạch nhäc chúng tôi cẩn thận, Dạ Minh bông lao vụt đến chô bong bóng như cảm nhận được gì đó.
“Dạ Minh!” Tôi gọi anh ta nhưng anh ta không dừng lại.
“Mũi của Dạ Minh rất nhạy, chắc hắn cậu ta đã gửi được gì đó.
Đi nào!” Lãnh Mạch ôm tôi và cũng lao vút qua.
Thật ra tôi muốn nói hiện giờ tốc độ của tôi cũng nhanh lãm, chẳng qua là Lãnh Mạch quá săn sóc tôi sau khi tôi mang thai thôi.
Lại gân bong bóng nước hơn mới nhìn rõ hình dạng của bong bóng.
Những bong bóng này như lốc xoáy, bên trong bong bóng có người thật, có người bị hút vào bên trong.
Mà những người trong đó…
“Đó là gái nhà họ Tống mà?” Tôi nhận ra người bên trọng và hét lên ngạc nhiên.
“Lưu Nguyệt!” Tôi nghe thấy tiếng gào của Dạ Minh ở phía trước, Tôi và Lãnh Mạch nhìn nhau rồi chạy đến chỗ Dạ Minh.
Lưu Nguyệt bị nhốt trong xoáy nước, quần áo tả tơi.
Cô ấy nhắm nghiên mắt, trong nước không có dưỡng khí, không có không khí, không biết cô ấy còn thở không nữa!
“Lưu Nguyệt! Lưu Nguyệt!” Dạ Minh ngưng tụ quả cầu lửa bản vào bong bóng nước nhưng ngọn lửa mới đập vào bề mặt bóng nước đã bị bản ngược ra ngoài như không xâm nhập được vào.
Lãnh Mạch cũng thử dùng băng nhưng vô dụng, bong bóng nước này như một kết giới bên vững không thể phá từ bên ngoài.
Dạ Minh thấy Lưu Nguyệt như vậy nôn nóng gần chết, cứ đánh vào mặt bóng như điên nhưng quả cầu không xê nhi gì, mà nước bên trong cũng không hề có sự thay đổi nhỏ nhoi nào.
“Anh bình tĩnh đã Dạ Minh” Tôi gọi anh ta.
“Sao tôi bình tĩnh được! Lưu Nguyệt cô ấy sẽ không, cô ấy sẽ không..” Dạ Minh ôm đầu không dám nói đoạn cuối.
“Không đâu,