Tôi chưa ngốc đến mức đỡ đòn tấn công mạnh của Tống Lăng Phong.
Mặc dù một chọi hai không thể làm Tống Lăng Phong bị thương nặng nhưng tôi vân đủ sức đối phó.
Tống Lăng Phong rất xứng đáng là thây âm dương mạnh của nhà họ Tống, một chiêu mạnh không được thì ông ta lại lẩm bẩm mấy trận pháp khác.
Không nhất định tất cả trận pháp của nhà họ Tống đều mạnh như nhau, song tất cả đều rất khó chơi, dùng dăng mãi không phá được.
Nội lực hao hụt khi bày một trận pháp mạnh không nhiều bằng nội lực hao hụt của kiếm quyết chúng tôi.
Nhà họ Tống thích hợp đánh lâu đài còn tôi thì không Mục đích ban đầu của tôi không phải Tống Lăng Phong.
Cách để lật ngược tình thế khi một chọi hai tốt nhất đó là làm một người bị thương nặng.
Lạc Nhu lồm cồm bò dậy, quỳ hai gối chống tay xuống đất nhổ một búng máu.
Chính là lúc này!
Ngay cái lúc trận pháp thứ hai của Tống Lăng Phong chuẩn bị tấn công tôi, tôi đã biến mất ngay tức khắc.
“Cẩn thận!” Lần này người hét là Tống Lăng Phong chứ không phải nhóm chúng tôi.
Tống Lăng Phong cảnh báo cẩn thận với Lạc Nhu nhưng ông ta chỉ biết trơ mắt nhìn.
Tôi với chiến khí của lao như viên đạn vàng, không một ai đuổi kịp tốc độ của tôi.
Thoät cái tôi đã xuất hiện trước mặt Lạc Nhu.
“Cô!” Lạc Nhu chỉ kịp trợn mắt.
Kiếm thần nhấc trên cao căm phịch vào ngực Lạc Nhu.
Nếu Lạc Nhu không phản ứng nhanh nhạy chặn cánh tay trước e là cô ta đã chết rồi.
Tách.
Tách.
Từng giọt máu nhỏ giọt xuống mặt đất theo mũi kiếm.
Kiếm thần đâm xuyên qua cánh tay trái Lạc Nhu.
Xuyên qua tay rồi cắm thẳng vào vai cô ta, xuyên thủng qua vai chọc mũi kiếm ra ngoài, máu cũng nhỏ giọt không ngừng từ mũi kiếm.
“Mẹ kiếp! Cô dám làm tôi bị thương!” Lạc Nhu hét trong đau đớn.
“Tôi không chỉ muốn làm cô bị thương mà tôi còn phải cho cô tàn phế” Tôi lạnh mặt rút kiếm thần ra khỏi vai Lạc Nhu.
Lạc Nhu kêu đau, thấy tôi lại nhấc kiếm lên và cuối cùng đã biết hoảng sợ: “Cô định làm gì! Tôi cảnh cáo cô! Nếu cô dám làm tôi bị thương! Đợi đến lúc tôi tập hợp đủ tất cả linh hồn tôi sẽ chém cô thành trăm mảnh!”
“Giờ tôi tặng cho cô bốn chữ chém thành trăm mảnh này” Sâu trong đôi mắt tôi xuất hiện sát ý khát máu và lại bổ kiếm xuống Lạc Nhu.
“Át”
Cánh tay trái của Lạc Nhu bị tôi chém.
Tống Lăng Phong đã đến tiếp viện, tôi biết cơ hội đã hết nên lại lắc người biến mất chứ không nán lại thêm.
“ÁI Đồng Đồng! Tôi phải giết cô!” Lạc Nhu gào thét.
Tống Lăng Phong xuất hiện bên cạnh Lạc Nhu vội vàng cầm máu cho Lạc Nhu.
Còn tôi câm kiếm lui về chô Lưu Nguyệt.
“Đồng Đồng sức mạnh của cô..” Lưu Nguyệt ngạc nhiên khó thốt lên lời.
Nhưng tôi cảm thấy có gì đó sai sai.
Sát ý khát máu khó hiểu tận sâu trong đáy lòng đang trào dâng trong tâm trí.
Kiếm thần trong tay rung rung, tôi cảm thấy từ mũi cho đến não bộ ngập mùi máu tanh.
Cảm giác sảng khoái khi tôi chém cánh tay của Lạc Nhu cứ cuộn lên không ngừng.
Tôi rất thích cảm giác chặt cánh tay đó, tôi rất muốn giết người, tôi rất muốn chém người.
Tôi không cần biết là ai, chỉ cần là người là được.
Chỉ cần là người là tôi muốn chém, tôi rất muốn, rất muốn…
“Cô làm sao thế Đồng Đồng?” Lưu Nguyệt vô vai tôi.
Tôi giật mình tỉnh lại.
Tôi mới bị làm sao thế? Sao tôi lại có suy nghĩ hãi hùng đó? Không cần biết là ai cũng muốn chém, vậy với bạn bè của tôi thì sao?”
“Cô khó chịu ở đâu à? Sao tự nhiên mặt lại lạnh thế này mà còn tái nữa? Sao trán cô đổ nhiều mồ hôi thế?”
Lưu Nguyệt lo lắng sờ mặt tôi, cô ấy sợ hãi mau chóng bắt mạch cho tôi.
Mấy giây sau.
“Cô có thai sao Đồng Đồng?” Lưu Nguyệt hét.
Tôi đang sợ cái suy nghĩ của mình, lau trán bảo: “Tôi không sao, các cô mau đi trước đi tôi vân găng gượng được.”
“Cô bị điên à! Cô đang có thai mà lại còn đánh nhau! Cô không cần con nữa hả! Cô không sợ sinh non ư?
“Các cô đi mau đi!” Tự nhiên tôi bực bội hét vào mặt Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt sững sờ cũng nhận thấy điều gì đó sai sai: “Có phải vì kiếm của cô không Đồng Đồng..”
Kiếm của tôi?
Tôi