Lãnh Mạch im lặng một lát, rồi đáp: “Không cần, tiếp tục phái trinh sát đi theo bọn họ, đừng kinh động đến bọn họ”
“Rõ, thưa vương.”
Sau khi Đồng Sênh báo cáo xong chuyện, lập tức định rời đi, quay trở về với cương vị của thăng bé.
Lần này, đứa trẻ này không còn sống chết ỷ lại vào tôi, khiến Lãnh Mạch phải quát lên thì thằng bé mới chịu rời đi như lần trước nữa.
Tuy vân không nỡ như cũ, nhưng ánh mắt đã kiên định hơn, nói với tôi: “Mẹ nhỏ, chúng ta gặp lại ở ngoài thành chính Minh Vương”
“Được, chuyện gì cũng phải hết sức cẩn thận, làm gì cũng phải cẩn thận, những nơi khả nghỉ tuyệt đối không thể xem thường.
Mọi sự không thể đắc ý khinh địch, hiểu chưa?” Tôi năm bả vai của thăng bé, nói một cách vô cùng thành khẩn Sau khi Đồng Sênh nhỉn tôi một lúc, không nhịn được mà phụt một tiếng, bật cười: “Mẹ nhỏ, mẹ dài dòng quá, y như mấy bác gái già ấy.”
“Thăng nhóc chết tiệt!” Tôi tức giận búng lên ót thăng bé một cái.
“Mẹ nhỏ, con đi đây” Thăng bé nói.
“Đi mau đi” Thực ra, làm sao tôi có thể cam lòng, làm sao có thể yên tâm về thăng bé cho được.
Đồng Sênh gật đầu với tôi, không dừng lại nữa, nghiêng mình một cái, đã biến mất trong không trung.
Ông trời giao trọng trách lên người đứa trẻ này, tương lai thăng bé nhất định có thể vượt qua cha nó, trở thành cường giả tối cao.
Cẩu Đản, linh hồn anh ở trên trời có thể ngủ yên được rồi.
Tôi nhìn lên trời, lăng lẽ nói trong lòng.
“Hỏng rồi!” Tôi ngồi trên ngựa của Lãnh Mạch, võ gáy: “Em quên mất chuyện Bạch Hổ còn đang đợi chúng ta ở ngoài cổng thành! Xong rồi xong rồi, dựa theo tính cách của Bạch Hổ, em sẽ bị anh ta măng chết mất cho mà xeml”
“Đáng đời, nên để anh ta đợi lâu hơn!” Chí Tôn Vương đại nhân lòng dạ hẹp hòi lâm bầm, cố ý kéo dây cương cho ngựa dừng lại, Diệp Hàn tiến lên hỏi anh có chuyện gì cần phân phó.
Anh phun ra hai chữ với tâm trạng rất tệ: “Đợi đấy!”
Tôi đảo trắng mắt, nhân lúc anh không để ý mà lập tức nhảy xuống ngựa, rồi chạy về phía bên ngoài cổng thành.
Lãnh Mạch đoán chừng đang tức