Bạch Hổ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Thần thú Bạch Hổ gia nhập, khiến Minh quân ngay cả tâm trạng thủ thành cũng không có, bọn họ vứt mũ vứt giáp, bỏ thành mà chạy mất.
Trong nửa ngày ngắn ngủi, chúng tôi đã chiếm được mười tòa thành.
Quân đoàn yêu quái của Quỷ láu cá và quân yêu quái mà Lưu Liêu mang tới từ tâng mười chín địa ngục đến sau, thay thế cho quân đội của Không Vương để thủ thành cho chúng tôi.
Đồng Sênh tới báo cáo, nói quân đội phía bên Dạ Minh như phát điên luôn rồi.
Anh ta và Chu Tước, hai người ăn nhịp với nhau, tính cách của hai người họ giống nhau, đi đến nơi nào, nơi đấy quả thực không còn một ngọn cỏ, dân chúng sợ bọn họ muốn chết.
Đến nơi nào đốt nơi đó, giống như ác ma vậy.
Sau khi nghe xong, tôi vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Tính cách của Dạ Minh đó rất hợp với Chu Tước.
Đây quả thực là hành trình đại náo thế giới ngày tận thế đây mà.
Lãnh Mạch cũng rất cạn lời với Dạ Minh, kêu Đồng Sênh chuyển lời tới cho Lưu Nguyệt, nếu Dạ Minh còn không dừng lại, thì cứ cho anh ta uống hai viên An Miên cổ trùng (cổ trùng yên giấc), để anh ta ngủ chết luôn cho rồi.
Tôi cười ha ha.
Vào ban đêm, chúng tôi cũng không nghỉ ngơi, mà chọn tiếp tục hành quân.
Ngày thứ ba công hạ được hơn hai mươi tòa thành.
Chúng tôi cân đến được ngoài thành Minh vương trong khoảng thời gian dự tính vào ngày thứ tư, đồng thời tụ hợp với những đội quân khác.
Tôi cảm thấy cơ thể của mình đã tốt hơn rất nhiều, muốn hoạt động gân cốt một chút, nên chủ động xin chiến, kêu Lãnh Mạch lệnh cho tôi thành đại soái tiên phong, dẫn binh đi công thành.
Lãnh Mạch bị tôi quấn lấy phát phiền, đại khái cũng biết có Bạch Hổ ở đây thì tôi sẽ hoàn toàn không xảy ra chuyện, nên cũng đồng ý.
Điều kiện tiên quyết là không cho phép tôi quá tiều hao chiến lực.
“Tuân lệnh! Chí Tôn Vương đại nhân!” Tôi le lưỡi với anh một cách cợt nhả.
.
Truyện Đoản Văn
Anh quay đầu đi, vẫn còn tức giận chuyện tôi ngồi trên lưng Bạch Hổ.
Tôi cười thảm rồi.
Vốn dĩ muốn hoạt động xương cốt, nhưng khi Bạch Hổ mang tôi nhảy lên bức tường thành của tòa thành này, thì những Minh quân đó hoàn toàn không muốn chiến đấu với chúng tôi, chạy còn nhanh hơn bất cứ ai, chỉ còn thừa lại một đống bộ xương khô tơi tả và vong linh.
Bạch Hổ nuốt sạch bọn họ một cách thành thạo.
Tôi giậm chân tức giận: “Bạch Hổ, anh không thể để tôi luyện tay chút được sao? Lâu rồi không chiến đấu, kỹ năng của tôi sắp hỏng hết rồi đấy!”
Đối với việc này, Bạch Hổ lười biếng hếch đầu vê phía nào đó: “Ờ, bên đó vân còn thứ có thể giúp cô luyện tay đấy”
Tôi vừa nhìn, đã thấy ở góc tường thành còn thừa lại một binh lính bộ xương khô, vừa vung rìu một cách ngơ ngác, vừa nhe răng