Tôi nhíu mày.
Có lẽ… ông ta nói đúng.
Nguyên nhân đại khái là vì Hồng Hồng đã từng ở trong cơ thể của tôi một khoảng thời gian rất dài, cho nên tôi có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của cô ấy lần này.
Cô ấy đã không còn là Hồng Hồng mà chúng tôi biết nữa, năng lượng của cô ấy đã đạt đến một mức độ chưa từng có.
“Tôi mặc kệ các cậu có triệu hồi quỷ thần ra hay không” Tống Lăng Phong nhún vai: “Nếu có thể giết chết các người thì cũng tương đương với giết quỷ thần rồi, đặc biệt là người bảo vệ quyển sách cổ tiên tri đó.
Nghe nói để đề phòng bị lợi dụng, nên sách cổ tiên tri mới chọn người không có khả năng chiến đấu làm người bảo vệ.
Tôi ngược lại muốn xem xem, các người có thể bảo vệ được người bảo vệ này hay không”
Hàn Vũ lặng lẽ lùi lại một bước.
Lãnh Mạch và Dạ Minh chăn trước mặt Hàn Vũ.
Tất cả chúng tôi đều biết, Hàn Vũ ngoài y thuật cao minh ra, thì ngay cả năm đao cũng rất khó khăn, chứ đừng nói đến chiến đấu.
“Tôi sẽ cho các người thấy sức mạnh thật sự của tôi, hình nhân!” Tống Lăng Phong hô to.
Hồng Hồng bay về phía chúng tôi.
“Cẩn thận! Mau tránh ra!” Tốc độ nhanh thật, cho dù đôi mắt của tôi có thể làm chậm hình ảnh, nhưng vân không thể nhìn ra được tốc độ của cô ấy!
Tất cả mọi người đã tản ra ngay khi tôi mở miệng, nhưng Diệp Hàn và Dương Tàn Nguyệt vân không kịp tránh, bị đôi cánh của Hồng Hồng đụng trúng.
Loại sức mạnh này đã trực tiếp hất bay bọn họ đi mấy chục dặm, đến nơi mà chúng tôi không thể nhìn thấy.
“Không phải chứ? Mạnh như vậy sao?” Dạ Minh nghẹn họng nhìn trân trối.
Mấy người chúng tôi tập trung lại, bảo vệ Hàn Vũ ở giữa.
“Năng lượng của cô ta thật sự đã tăng mạnh rồi, tốc độ nhanh đến mức vượt qua cả đôi mắt của em, không thể xem thường cô ta được” Tôi nói.
Lãnh Mạch nhỉn Hồng Hồng rồi nhíu mày.
“Chẳng trách vừa rồi chúng ta lại không nhìn thấy gì hết!” Dạ Minh hô lên kinh hãi: “Cô ta như thể đã hoàn toàn biến thành con người, hoàn toàn không cùng cấp bậc với chúng ta!”
“Không phải chỉ là một cấp bậc thôi đâu..” Trong lòng tôi nặng nề.
“Kêu binh sĩ lùi lại, lùi ra ngoại phạm vi” Lãnh Mạch ra lệnh.
Bây giờ cũng không có người nào chất vấn anh.
Dạ Minh dùng thiên chỉ hạc truyền tin, binh sĩ giống như thủy triều bắt đầu lùi lại, rút ra bên ngoài tâm nhìn của chúng tôi.
Lúc này, Đồng Sênh rất hiểu chuyện, thăng bé biết thực lực của mình hiện giờ vẫn chưa đủ để chống lại Hồng Hồng, nên cũng không xin ở lại, mà lùi về phía sau cùng đội quân.
Lưu Nguyệt và Lục Quy cùng lùi lại, lùi đến phía sau, rồi tụ hợp với đám người Lưu Liễu.
Xung quanh núi tuyết chỉ còn lại tôi, Lãnh Mạch, Dạ Minh, Si Mị, Tống Tử Thanh, Bạch Hổ, Chu Tước, Hàn Vũ, thống lĩnh Lương Sinh, Lương U, Hải Ngạo của tộc người lùn, Không Vương.
Trước mắt mà nói, ngoài Chung Nhiễm và Nhũng ra, thì toàn bộ chiến lực mạnh nhất của chúng tôi đều có mặt ở đây hết.
“Người anh em Đồng Đồng, cô không sao chứ?”
Hải Ngạo vừa đi tới từ phía đối diện, đứng chung với chúng tôi, rồi hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: “Tôi không sao, ông Chung Nhiêm thì sao?”
“Không biết, ông ấy vẫn luôn là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi mà”
Nếu có ông