Lãnh Mạch căn bản không hề hiểu ‘người phụ nữ của tôi’ ở thế giới loài người thể hiện cho tình cảm gì, người của tôi’ mà anh ta nói với Tiểu Mỹ, chỉ là bởi vì, tôi là đồ vật cá nhân của anh ta thôi, chỉ vậy mà thôi, không có ý gì khác.
Tôi không muốn dây dưa mãi vấn đề này nữa, nói đùa một chút tránh khỏi vấn đề này: “Bây giờ cơ thể tôi khoẻ hơn nhiều rồi, cảm ơn mọi người quan tâm, nhưng mọi người đừng có ngăm nghía tôi như thăm vườn thú vậy chứ.”
Tiểu Mỹ và mấy người cảnh sát xung quanh đều bật cười, Lãnh Mạch không cười, Thư Chấn cũng không cười.
Sau đó tôi bảo đi thăm bố Tiểu Mỹ, coi như chạy khỏi đám người đang vây xem, vừa đi ra, tôi liền nhìn thấy người đàn ông vân đang hôn mê ở một chiếc giường khác, ở trên người anh ta, còn lại một con ma nữ đang bám lên.
Con ma nữ đầu tóc tán loạn nhìn tôi, ánh mắt loé lên chút sự kinh hoàng, không dám tiến lên tấn công.
Tôi không nhịn được mà nhớ tới lân đầu tiên gặp con ác ma nữ kia, cảm giác khác hoàn toàn khác con ma này, con ác ma nữ kia tôi đã gặp nhiều lần rồi, là con ác ma đầu tiên có thể đánh nhau với Lãnh Mạch.
Con này so với con kia, cho dù là khí thế hay là mức doạ người, đều thấp hơn rất nhiều.
Tôi không dám nhìn con ma nữ kia mãi, quay về phía bố Tiểu Mỹ.
Bố Tiểu Mỹ cảm ơn tôi và Lãnh Mạch, tôi lịch sự trả lời câu hỏi của bố cô ấy, qua giường bố cô ấy là giường mà con ma nữ đang bò lên, lúc tôi và bố Tiếu Mỹ nói chuyện với nhau, khó tránh khỏi mà vô ý liếc nhìn con ma nữ kia một cái.
“Tiểu Mỹ, bố muốn nói chuyện riêng với bạn con, có được không?” Bố Tiểu Mỹ đột nhiên nói.
Tôi và Tiểu Mỹ đều cùng ngây ra, không hiểu bố cô rất rốt cuộc muốn làm gì, Tiểu Mỹ mơ hồ gật đầu: “Được thì được, nhưng mà….bố à, bố muốn nói gì với Đồng Đồng vậy?”
“Hỏi chuyện riêng thôi” Bố cô ấy nói.
Tôi thấy cảnh sát Thư Chấn cau chặt mày, nhưng bố cô ấy đã nói vậy rồi, Thư Chấn cũng không nói được gì, chỉ đành kéo.
lấy Tiểu Mỹ: “Đi thôi chúng ta ra ngoài trước đã, bố cháu muốn họ ở lại chäắc cũng có ý riêng của mình”
Câu này, lại là trong lời có ý khác.
Ý là, có thể bố Tiểu Mỹ phát hiện ra manh mối gì từ tôi và Lãnh Mạch.
Tôi giả vờ nghe không hiểu lời của Thư Chấn, cũng không nhìn ông ấy, đợi tất cả mọi người lần lượt rời khỏi phònh bệnh, con ma nữ kia động một chút, hình như muốn xông về phía bố Tiểu Mỹ, tôi lập tức căng thẳng nhìn chằm chăm con ma nữ kia, Lãnh Mạch đứng bên cạnh tôi, cũng nhìn về phía con ma nữ.
“Trong phòng bệnh này, có thứ gì khác đang tồn tại đúng không” Đột nhiên bố Tiểu Mỹ nói.
Tôi ngây ra, vội vàng thu tâm mắt lại, bắt đầu giả ngu: “Chú nói gì vậy ạ? Cháu không hiểu lắm”
“Hai người không cần lừa tôi, tôi đoán được, trong phòng này….có ma phải không”
Bố Tiểu Mỹ nhìn chăm chú tôi: ‘Mà cháu, còn có chàng trai bên người cháu nữa, đều nhìn thấy ma trong căn phòng này, đúng không?”
“Chuyện này…” Làm sao vậy? Sao bố Tiểu Mỹ lại nói một cách chắc chắn như vậy? Một chút nghỉ ngờ cũng không có, mà ánh mắt bố cô ấy vô cùng chắc chản, đây là xác định tôi và Lãnh Mạch có thế nhìn thấy mai! Thật kì lại “Tôi tên Cố Nham Tùng” Đột nhiên bố Tiểu Mỹ lại nói, vấn đề thay đổi có chút nhanh, tôi ngây ra, ông ấy nói tiếp: “Hai người không cần lừa tôi đâu, trên đời này có rất nhiều thứ mà khoa học nhân loại không thể giải thích rõ ràng được, hoặc là hai người sẽ cho răng tôi đang lừa hai người nói ra, dù sao tôi cũng là một cảnh sát, cảnh sát phải tin tưởng khoa học, không được phép mê tín, chữ ma mà tôi nói ra này, đúng là có hơi nực cười thật.”
Tôi và Lãnh Mạch nhìn nhau, tôi dùng ánh mắt hỏi Lãnh Mạch có nên nói cho bố Tiểu Mỹ biết không, Cố Nham Tùng nói, Lãnh