“Đấu tranh vô ích” Hồng Hồng cười lạnh, trảm thi kiếm mang theo một luồng sóng kiếm lớn xẹt qua.
Đám người Lãnh Mạch không thể không lùi lại để tránh kỹ năng này, Hồng Hồng nhân lúc này vọt về phía tôi.
“Nhóc conl”
“Đồ ngốc!”
Lãnh Mạch và Sỉ Mị lớn tiếng gọi tôi cùng một lúc.
Trận pháp của tôi thậm chí còn chưa vẽ được một phần ba, tôi gấp đến mức đổ mồ hôi hột đầy đầu, nhưng cũng không có khả năng giữa đường rút lui.
Nếu để Hồng Hồng phá hỏng pháp trận, thì lần sau sẽ không còn cơ hội tốt như vậy để vế tiếp nữa!
Hồng Hồng đã tới gần rồi, tôi câm Kiếm Thần băng tay trái, chuẩn bị ứng phó trong tình huống khẩn cấp.
Nhưng Lương U lại đột nhiên chăn trước người tôi.
“Lương U?” Tôi sững sờ.
“Đừng hiểu lâm” Anh ta quay lưng với tôi, giọng nói có hơi buồn bực: “Lần trước cô cứu tôi, lần này tôi trả ơn cho cô, tôi cũng không muốn thiếu cô ơn huệ gì hết.”
Mặc kệ tôi nói gì, thì Hồng Hồng cũng đã tới rồi, Lương U nghiêng người biến mất ngay tại chô.
Cơ thể của anh ta vô cùng quỷ dị, ngăn chân của Hồng Hồng, đợi đến khi cô ấy dùng trảm thi kiếm chém lên cơ thể anh ta, thì anh ta lại biến thành một khúc gõ.
Thuật hoán đổi của anh ta mạnh hơn, và dày công tôi luyện hơn những sứ giả câm đèn dùng gương đó nữa, nên nhất thời Hồng Hồng lại bị anh ta bám lấy.
Tôi tranh thủ thời gian vẽ trận, còn có một phần hai nữa thôi!
Chỉ cần Lương U kiên trì một lúc nữa..
“Mẹ kiếp! Đi chết đi!” Hồng Hồng nổi cơn thịnh nộ, huyết khí quanh người tăng vọt lên.
Không bắt được chân thân của Lương U cũng không sao cả, dòng khí lớn chạy từ mọi hướng quanh cơ thể của cô ấy đánh bay Lương U, anh ta ôm ngực ngã xuống đất, trên ngực máu thịt lần lộn, đã rơi vào hôn mê.
Một phần hai còn lại là chỗ khó vẽ nhất, tôi vân chưa vẽ xong, mà Hồng Hồng đã ở trước mặt tôi rồi.
“Muốn hủy trảm thi kiếm của tôi sao? Tôi phải phế hai tay của cô trước!” Hồng Hồng giơ trảm thi kiếm lên.
Xem ra không còn cách nào nữa rồi, chỉ đành từ bỏ vẽ trận, so với pháp trận mà nói, thì vân nên bảo vệ mạng trước thì hơn.
Sau khi quyết định, tôi quả quyết nhảy ra, trảm thi kiếm của cô ấy chém hụt, trận pháp cũng lập tức biến mất.
Trận pháp này không thể gián đoạn, một khi gián đoạn thì hoàn toàn mất tác dụng.
“Tôi xem cô còn có thể trốn được đến được bao giờ! Không phải đôi mắt này lợi hại lắm sao? Móc mắt của cô ra, để xem cô còn kiều ngạo kiểu gì?” Hồng Hồng biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt.
Tôi nằm chặt Kiếm Thần, đôi mắt không nhìn thấy tốc độ của cô ấy, nhưng nếu tĩnh tâm, và dùng tâm, thì có thể cảm nhận được.
Hồng Hồng xuất hiện ở phía saul Tôi lại nghiêng người tránh, Kiếm Thần lại va chạm với Hồng Hồng, tôi và Hồng Hồng lại đánh nhau.
Sau khi tránh được một chiêu này, chỉ cần tôi và cô ấy kéo dài khoảng cách, thì đám người Lãnh Mạch rất nhanh sẽ tới đây, tôi phối hợp với anh thì có thể thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm.
Nhưng Hồng Hồng rõ ràng cũng biết chuyện này, không cho tôi cơ hội lùi lại, cô ấy nhún người nhảy tới