Nhìn thấy đám người Lãnh Mạch rồi!
“Nhóc con!” Lãnh Mạch tới gần chúng tôi, xích băng khởi xướng tấn công.
Đồng thời Si Mị và Chu Tước cũng nhào lên.
“Cô am hiểu chiến đấu trong sương mù không?
Nếu không am hiểu, chúng ta lại đổi?” Giọng nói của Thao Thiết xuất hiện bên tai tôi.
“Rốt cuộc là ông muốn như thế nào?” Tôi rống lên với Thao Thiết.
“Không thế nào cả, nếu như cô đánh không lại tôi, vậy thì chết.
Cô bé, đây không phải là chơi đùa…” Sau khi Thao Thiết nói xong, thật sự tấn công tôi!
“Mộ Tu!” Tôi nhắm mất.
Tóc dài lập tức biến đỏ.
Mộ Tu từ trên đất nhảy dựng lên, mau chóng cho Thao Thiết một kích, nhưng sương mù quá rộng, chúng tôi ngay cả kiếm thần ở đâu cũng không thấy!
“Thao Thiết, rút sương mù đi!” Mộ Tu ở trong không trung lạnh lùng nói.
Thao Thiết đứng trên mặt đất, không hề nghĩ ngợi vung tay lên, sương mù lập tức tan hết: “Tôi còn tưởng hai người thích chiến đấu trong sương mù”
Nhìn thấy đám người Lãnh Mạch rồi!
“Nhóc con!” Lãnh Mạch tới gần chúng tôi, xích băng khởi xướng tấn công.
Đồng thời Si Mị và Chu Tước cũng nhào lên.
“Tôi không thích bị người ta quấy rây, các người thực phiên” Thao Thiết không quay đầu lại, tôi thấy sau lưng ông ta xuất hiện một mặt tường trong suốt, hẳn là kết giới, đám người Lãnh Mạch đều bị nhốt ở bên ngoài.
Không, nói một cách chính xác, là tôi bị nhốt ở bên trong!
Ngoại trừ tôi ra, còn có kiếm thân ở phía sau không xa.
Đám người Lãnh Mạch ở bên ngoài vừa dùng xích băng điên cuông tấn công, vừa gọi tên của tôi, tôi không nghe thấy giọng của anh, nhưng nhìn khẩu hình miệng, là đang gọi tên tôi.
“Được rồi, bây giờ tất cả ruồi bọ đáng ghét đều bị chặn ở bên ngoài, chúng ta có thể đánh rồi” Thao Thiết nói, giống như làm những chuyện này như chuyện nhỏ không đáng kể.
Vừa rồi chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, Thao Thiết đã thay đổi trời đất, khí hậu, lại làm ra kết giới rộng lớn, giống như là đến một không gian khác, vậy mà đối với ông ta… Những chuyện này đơn giản như vậy.
Vẻ mặt Mộ Tu nghiêm trọng.
“Đi lấy kiếm của cô, chẳng lẽ còn cần tôi giúp cô lấy?” Thao Thiết dùng ánh mắt ra hiệu phía sau tôi.
Mộ Tu nhíu mày, trầm tư vài giây, xoay người bước từng bước về phía kiếm thần, nhặt kiếm thân lên.
“Xem ra chỉ có thể chiến đấu rồi” Mộ Tu nói.
Tôi thở dài: “Cũng chỉ có thể như vậy, chỉ hi vọng trong lúc này, kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này trăm ngàn lần đừng xuất hiện.
Giết Lạc Nhu, giết Tống