Đối với lời tôi nói, Lãnh Mạch chỉ vô cùng bình tĩnh rời khỏi người tôi: ‘Muốn hay không không phải em nói là được, có lần sau hay không cũng không phải em nói là được”
Má nó! Đây coi là gì hả!
“Ra ngoài! Không muốn nhìn thấy anh!”
Anh ta lại cười mấy tiếng, tôi không biết dây thần kinh nào của anh ta bị chập mà lại đột nhiên trở nên vui vẻ như vậy, anh ta cũng không trêu tôi nữa, xoay người rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.
Tôi bực tức lấy chăn xả giận, kéo cái chăn nặng nề lên tới cổ, nhắm mắt lại, ngủ!
Thực ra ngủ cũng không ngon giấc, không biết trong bốn ngày tôi hôn mê Lãnh Mạch và Hàn Vũ dùng cách gì để cứu sống tôi, bây giờ cơ thể tôi gân như không thể động đậy, hơi động một chút, cho dù là một ngón tay, đều kéo đến toàn thân, đau chết đi được, càng đừng nói đến việc đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, tôi càng không rõ bốn ngày nay Lãnh Mạch giải quyết vấn đề sinh lí của tôi như thế nào, cảnh đó chắc là rất rất….tôi không dám nghĩ nữa, lắc lắc đầu, ép mình đi ngủ.
Không biết trên đời này còn cô gái thứ hai nào, giống như tôi, lần đầu bị đàn ông làm xong suýt thì chết không.
Tôi đoán tôi là người đầu tiên, phá kỉ lục luôn.
Lãnh Mạch là tên vô cùng biến thái!
Tôi măng chửi Lãnh Mạch ở trong lòng, măng rồi măng tôi liền ngủ thiếp đi.
* Một đêm an ổn, không mơ giấc nào.
Sáng sớm ngày hôm sau vì buồn vệ sinh mà tôi tỉnh dậy.
Cơn đau trên người gân như biến mất rồi, tôi âm thâm lè lưỡi, chỉ ngủ một giấc là có thể khoẻ lại nhanh như vậy, cái thuốc gì đó của Hàn Vũ cũng có tác dụng quá ha!
Chả trách Lãnh Mạch lại ép tôi uống, lại còn dùng cách đó nữa! Cố ý bắt nạt tôi!
Nghĩ tới sự bá đạo vô lí của anh ta là tôi liền tức giận, vừa từ giường ngôi dậy, cửa phòng ngủ liền mở ra, Lãnh Mạch cầm thuốc đi vào: “Em muốn đi đâu”
“Đi vệ sinh! Không thì tôi nhịn muốn chết mất!” Tôi trả lời anh ta một cách khó chịu.
Anh ta cười khẽ: “Cho phép”
“Má nó ai cần anh cho phép hải!” Tôi phồng má lên, miễn cưỡng đứng dậy, chân vân còn hơi nhũn, tập tênh đi được hai bước, eo nặng xuống, Lãnh Mạch từ phía sau ôm eo tôi bế lên, đột nhiên bị bế lên khiến tôi vô thức ôm lấy cổ anh ta, lúc này mới phát hiện tư thế mờ ám khoảng cách quá gần, đẩy anh ta một cái: “Anh thả tôi xuống, tôi tự đi được!”
Anh ta không nói gì, rũ mắt nhìn tôi, một lúc sau mới nói: “Vẫn còn giận tôi à?”
“Ha ha, tôi nào dám!” Tôi cho anh ta một cái trợn trắng mắt: “Tôi không nhịn nổi nữa rồi, Lãnh đại gia ngài có thể thả tôi xuống không?”
Anh ta lại nhìn tôi, ôm tôi vào nhà vệ sinh, đặt tôi ngồi xuống bồn cầu, sau đó lùi lại hai bước, không hề có ý rời đi.
“Anh ở đây làm gì?” Tôi trừng anh ta.
Anh ta từ trên cao nhìn xuống tôi, ánh mặt cười mà như không cười: “Tôi sợ em không có sức cởi quân lót, tôi đợi để giúp em”
“Khốn nạn!” Tôi lập tức đỏ mặt tía tai, thật muốn cởi dép ném vào mặt anh ta, đồ lưu manh thối tha, đúng là mặt dày quá mà!
Sau khi chọc tức tôi thì anh ta bật cười, vừa cười vừa nói một câu với tôi: “Vật nhỏ phiền phức”
Giọng điệu có chút dịu dàng, có chút chiều chuộng.
Tôi vô cùng kinh ngạc mà ngây ra.
Anh ta rời khỏi phòng vệ sinh, không trêu chọc tôi nữa.
Từ sau khi tôi hôn mê vì khí lạnh của anh ta sau đó tỉnh lại, tôi luôn cảm thấy Lãnh Mạch có hơi thay đổi, nhưng rốt cuộc thay đổi chỗ nào, tôi lại không nói ra được.
Sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lí thì tôi ra khỏi nhà vệ sinh, đang đi thì soi gương một chút, sắc mặt trăng tới đáng sợ, một chút màu màu cũng không có, nhìn giống như đồ sứ dễ vỡ vậy, trên người tôi mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, không biết Lãnh Mạch mua ở đâu, lại trẻ con loè loẹt như vậy, chäc chăn là tiệm quần áo trẻ con, anh ta thế mà lại tới tiệm bán quần áo trẻ con mua đồ cho tôi, tôi…không chửi anh ta nổi nữa.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh Lãnh Mạch khoanh tay đứng dựa vào tường, tôi không muốn quan tâm anh ta, phồng má vịn lấy tường đi qua người anh ta, về tới giường, nhìn thấy thuốc ở đầu giường, nghĩ nghĩ, tôi cầm lên, cố lấy dũng khí, nhằm mắt lại, uống