“Anh ta sẽ chết.” Giọng Lãnh Mạch nặng nề: “Mặc dù là thân thể từ tà thuật nhưng sức mạnh của Sỉ Mị quá lớn, có được tất cả các đặc tính của cơ thể con người.
Một đòn của Lãnh Hiên, e rằng anh ta…”
“Si Mi, anh đừng dọa tôi, anh đừng…” Giọng tôi run rẩy không nói ra lời.
Thế nhưng Sỉ Mị lại cười lên, vừa nôn ra máu vừa nói: “Đừng đau khổ vì tôi, tôi đã sống quá lâu rồi, vốn dĩ cũng không còn là con người nữa, tuổi thọ cũng sớm đã hết rồi, trước giờ cứ sống tạm như thế mà thôi.
Không phải em rất ghét tôi sao? Sao lại thành đau khổ như thế?”
“Đúng, tôi cực kì ghét anh, anh là tên khốn kiếp! Lế nào bởi vì là tà thuật thể nên không thể vì anh mà đau lòng hay sao? Anh là tà thuật thể thì đã sao! Dù anh có như vậy nhưng vân là bạn bè của chúng tôi! Là bạn của tôi! Cũng là một người… đặc biệt quan trọng với tôi.
Anh không được chết! Anh không được chết!”
Nước mắt nước mũi của tôi cứ thế chảy ra giàn giua.
Bây giờ tôi cuối cùng cũng đã hiểu những lời của Những nói.
Có số mệnh của người sẽ bị thay đổi, cô nhất định phải lấy đại cục làm trọng, pháp thuật mở ra thời không hỗn độn không thể mở được lần thứ hai.
Tôi cứu được số mạng của tất cả mọi người, nhưng vân không thể cứu được Sỉ MỊ.
Một lần thời không thay đổi này người phải trả giá không chỉ có tôi, không chỉ có mình tôi…
“Thật ra sau khi tôi đến Địa phủ, Diêm Vương đã từng nói với tôi, cứ ôm hận thù mà ở lại trên đời này không đi đầu thai cũng sẽ không có được kết cục tốt.
Tôi đã cười, em biết vì sao tôi cười không?” Si Mị ngước lên nhìn tôi nói.
Tôi vừa khóc vừa lắc đầu.
“Tôi cười, tôi không phải bởi vì ôm hận với cái thế giới này không chịu đi đầu thai.
Rõ ràng là bởi vì trên cõi đời này vân còn người con gái mà tôi quyến luyến không nỡ rời xa nên tôi mới không muốn đi đầu thai.
Tất cả những thứ thù hận hay cuồng vọng muốn thống trị thế giới đều bị em ấy xóa hết đi.
Từ lần đầu gặp em ấy, tôi đã biết mình xong đời rồi! Lần này, tôi trốn không nổi rồi! Tôi sống mấy ngàn năm, tựa như là để chờ đợi em ấy” Anh ta nói.
Tôi đau đớn, bờ vai run rẩy, không thể nói lên lời.
“Chỉ tiếc răng, tôi đã đến chậm một bước.
Lòng em ấy đã có người thương, tôi không cam tâm.
Tôi không thấy mình có chỗ nào thua kém Lãnh Mạch.
Tôi phải sống, tôi