Tôi căn bản không quen biết chú, được chưa? Chú đừng níu kéo tôi nữa, tôi không có hứng thú với chú.”
Ba chữ “Ông chú già” khiến đuôi mät anh giật mạnh lên.
Tôi quay người bỏ đi.
Anh đứng phía sau năm lấy cánh tay tôi và nói: “Đợi đã.”
“Chú còn muốn thế nào nữa?” Tôi đã sắp sửa nổi điên lên rồi, tôi quay đầu lại và hét lên.
“Nếu như em đã quên anh vậy thì chúng ta làm quen lại từ đầu là được rồi” Anh nhìn tôi chăm chăm, hình bóng tôi phản chiếu trong đôi mắt đen huyền của anh.
Sau đó tôi nghe anh nói: “Anh tên là Lãnh Mạch, Lãnh trong băng lạnh, Mạch trong xa lạ.”
Lãnh Mạch.
Lãnh… Mạch…
Tôi không biết mình đã bị làm sao, đột nhiên tôi cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, cứ như nó đã được khắc sâu trong tâm hồn.
Nhưng tôi lại thật sự không quen biết người đàn ông tên là Lãnh Mạch này.
Kỳ lạ lắm đúng không, có phải là kỳ lạ lãm không?
Vì lịch sự nên tôi vân nói với anh: “Tôi tên Tống Đồng, Tống của triều Tống, Đồng trong đồng họa”
“Đồng?” Anh đọc thầm tên tôi một lượt sau đó khóe môi anh nhích lên, nở nụ cười đẹp đến mê lòng người và nói: “Nhóc con, em thật sự đã để anh đợi rất lâu rồi đó.”
Người đàn ông lại nữa rồi!
Tôi không để ý đến anh, tôi cố thoát khỏi sự níu kéo của anh và đi về phía trước.
Anh lại đuổi theo tôi và nói: “Gặp lại nhau không bằng tình cờ gặp gỡ, còn sớm như vậy, anh mời em đi ăn cơm nhé”
“Tôi nói chú này, mặc dù chú rất đẹp trai nhưng chú thật sự không phải gu của tôi, hơn nữa chú và tôi không thân không thích, chú chỉ giúp tôi nhặt dù thôi, sao tôi lại phải đi ăn cơm cùng với chú hả? Bây giờ chuyện bắt cóc mua bán người, mua bán nội tạng nhiều vô kể, tôi đâu có ngốc thế chứ”
“Nếu em không đi ăn cơm với anh thì anh sẽ đứng trước mặt rất nhiều người của trường em nói em là vợ anh” Người đàn ông nói.
“Anhl” Tôi tức giận chỉ tay vào mũi anh và nói: “Sao lại có người bỉ ổi