Bùi Khánh Hùng nhìn thoáng qua Trương Thiên Dương, khuôn mặt anh lạnh tanh.
Lòng bàn tay ông đẫm mồ hôi, sau đó ông quay qua hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Ngọc Tuyết.
Bùi Ngọc Tuyết không ngờ Ứng Hiểu Vi lại vạch trần việc làm của mình một cách trắng trợn như vậy.
Cô giận dữ nói.
“Này, mày đang nói nhảm nhí gì vậy hả?”
Ứng Hiểu Vi hơi hoảng sợ, bước lại gần A Ly.
“Ngọc Tuyết.” Bùi Khánh Hùng trừng mắt nhìn con gái như thể bảo cô im lặng trước khi quay sang Ứng Hiểu Vi.
“Hiểu Vi, em gái của con chỉ nói vậy thôi.
Nếu con muốn để lại những thứ của con ở đây, cũng được, con muốn mang chúng đi cũng không thành vấn đề.” Ông nhẹ nhàng nói với cô.
Trương Thiên Dương, người đang ngồi trên ghế sopha, gọi.
“Hiểu Vị, lại đây.”
Ứng Hiểu Vi ngập ngừng nhìn người nhà.
Thấy Bùi Khánh Hùng gật đầu, cô mới bước đến bên cạnh Trương Thiên Dương, chạm vào cổ tay anh.
Anh năm lấy tay cô và kéo cô ngồi bên cạnh mình.
Sau đó, Bùi Khánh Hùng cũng ngồi xuống và bảo Trương Thiên Dương.
“Thiếu gia, hãy thử loại trà này.
Đó là trà bồ công anh từ một người bạn của tôi…”
Ông đột ngột ngưng bặt khi lúng túng nhận ra rằng trà đã được đặt ngay trước mặt Trương Thiên Dương.
Ông quên mất anh không thể nhìn thấy nó.
“Hiểu Vi?” Ánh mắt không tập trung của Trương Thiên Dương nhìn về phía Ứng Hiểu Vi.
Bùi Khánh Hùng lập tức nhìn về phía cô.
Bùi Ngọc Tuyết không thể không bật ra một lời giễu cợt.
Trương Thiên Dương đẹp trai và giàu có thì sao, vẫn là một thằng mù.
Ứng Hiểu Vi nhẹ nhàng đặt tách trà vào tay Trương Thiên Dương.
“Anh uống trà đi.
Hãy cấn thận, nó nóng đấy.
Anh từ từ nâng chiếc tách