Cuối cùng hoài công.
Bùi Khánh Hùng nhìn họ, và ông thở dài.
“Vậy nên, từ giờ trở đi, bất kể là chân thành hay giả dối, đều phải đối xử tốt hơn với Hiểu Vi.
Tôi có thể thấy rằng Thiên Dương rất thích con bé.
Nếu chúng ta có thể làm cho cậu ta hạnh phúc thông qua Hiểu Vĩ, điều đó sẽ có lợi chứ không có hại.
Nếu hai người tiếp tục bắt nạt con bé và chọc giận cậu ta, thế nào cũng có chuyện.
Hai mẹ con hiểu không?”
Phương Dạ Ngôn và Bùi Ngọc Tuyết nhìn nhau.
Còn tiền thì sao?
Họ muốn một mũi tên trúng ba đích.
Cho đến nay, họ chỉ đạt được một mục tiêu duy nhất, đó là làm cho Ứng Hiểu Vi kết hôn thay cho Bùi Ngọc Tuyết.
Nhưng mà, bọn họ cũng không ngờ rằng Ứng Hiểu Vi lại thực sự có bảo vật trong tay.
Thế còn quà tặng kết hôn và tài sản thừa kế mà Trương Kiệt Toàn cho? Họ phải lấy nó trước khi Trương Thiên Dương phát hiện ra.
Buổi tối, sau khi Ứng Hiểu Vi tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ hoạt hình mà A Ly đã chọn cho cô.
Cô mang theo điện thoại của mình và đi vào phòng làm việc của Trương Thiên Dương.
Lúc cô vừa mở cửa đã nhìn thấy anh đang đặt một tập tài liệu trên bàn.
Cô không khỏi giật mình.
Anh bị mù kia mà.
Anh nhặt một cái khác lên bàn và đặt nó cùng với cái trước.
Anh nhìn lên và hỏi cô.
“Tắm xong rồi sao em không ngủ đi, sang đây làm gì?”
Ứng Hiểu Vi kinh ngạc.
“Làm thế nào mà anh biết rằng em đã tắm xong?”
Anh mỉm cười.
“Anh có thể ngửi thấy mùi thơm của sữa tắm trên người em”
Ứng Hiểu Vi đi về phía Trương Thiên Dương.
“Mũi anh thính thật đấy.”
Cô tò mò nhìn vào bản báo cáo trên bàn.
“Tất nhiên.”