Diệp phụ, Diệp mẫu vốn nghĩ là Diệp Minh đi học làm gốm là để kiếm việc cho y chơi thôi. Không ngờ Diệp Minh lại có tài năng làm gốm thật. Diệp phụ, Diệp mẫu truyền tay nhau bức tượng con trai làm cảm thấy hạnh phúc không thôi. Trần Hảo ngồi bên cạnh cười đến nụ cười méo mó, may mắn cho ả mọi người đang tập trung vào tượng Diệp Minh làm nên không ai để ý ả.
Diệp lão thái xem bức tượng, lại nhìn Lưu Tuệ thấp thỏm nhìn qua, bà buồn cười không thôi. Lại còn sợ bà lấy mất hay sao? Tuy là con trai có vợ quên mẹ, món đồ đầu tiên con trai làm lại không phải làm cho mình khiến Diệp lão thái hơi buồn phiền. Nhưng bà cũng chưa đến mức lấy bức tượng của Lưu Tuệ làm gì.
Bức tượng xinh đẹp tỉ mỉ như thế này chứng tỏ con trai mình rất yêu thương Lưu Tuệ. Trong phòng khách mọi người trong Diệp gia tụ tập vui vẻ khen Diệp Minh. Diệp phụ, Diệp mẫu đang dỗ Diệp Minh để lần sau Diệp Minh cũng làm cho mình một cái.
Lúc Diệp Húc về cũng bị tiếng cười trong nhà thu hút nên đi qua phòng khách. Thấy Diệp Húc vào trong, Diệp lão phu nhân cười như hoa nói : " Húc nhi, Tiểu Minh nhà chúng ta vậy mà có tài làm gốm, con xem này là tượng gốm nó làm"
Diệp Húc nhướng mày tiếp nhận bức tượng bản thu nhỏ của Lưu Tuệ từ tay mẹ của mình. Bức tượng này thực sự rất tỉ mỉ, màu sắc cũng đẹp người làm ra nó đã bỏ rất nhiều công sức vào nó. Khuôn mặt khắc cũng rất giống, thực sự là giống Lưu Tuệ như đúc, cũng tỏa ra được một phần khí chất sạch sẽ, dịu dàng của Lưu Tuệ.
Diệp Húc không nhịn được niết nhẹ khuôn mặt của bức tượng, hàm hồ nói : " Thực đẹp "
Câu này không biết là đang khen bức tượng Diệp Minh làm đẹp hay là khen người mà bức tượng khắc họa đẹp. Có điều Diệp Húc không ngẩn người được lâu thì bức tượng đã rời khỏi tay y từ lúc nào không biết.
Diệp Húc ngẩng đầu lên thì thấy đệ đệ của mình Diệp Minh đang ôm lấy bức tượng nhìn mình với anh mắt đề phòng rồi nói : " Tượng này là của đệ, tức phụ cũng là của đệ, đẹp cũng không thể cho huynh được"
Diệp Húc lúc này mới biết là ban nãy mình đã hơi thất thố, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mỉm cười nói : "Mọi người xem Tiểu Minh đau lòng tức phụ nó kìa. Đệ an tâm ta không có ý lấy bức tượng này ta khen đẹp là muốn khen đệ khéo tay thôi"
Mọi người nghe Diệp Húc nói xong cười ha ha, Lưu Tuệ cũng bị nói cho mặt hồng hồng. Diệp Húc cùng cười với mọi người sau đó lấy lí do có việc mà đi trước. Diệp Minh vẫn nhìn theo Diệp Húc ra cửa rồi mới thở phào, Diệp Minh cũng có chút không hiểu nổi hành động của mình ban nãy.
Lúc Diệp phụ, Diệp mẫu cầm bức tượng Diệp Minh có chút sốt ruột nhưng không hề cảm thấy khó chịu. Nhưng