Thấy chọt người ta không có tác dụng, nam nhân ngốc kia liền nhào lên người Lưu Tuệ gọi : " Tức phụ... Tức phụ...nhìn ta này"
Bị đè nặng, Lưu Tuệ tỉnh táo lại không ít cố gắng đẩy người đè nặng trên người mình ra. Lưu Tuệ nhìn nam nhân đang cười ngây ngô trước mắt,ngập ngừng hỏi : " Ngươi...ngươi tên gì? "
Nam nhân ngốc nghe Lưu Tuệ hỏi xong liền thôi cười, phồng má nói : " Tức phụ...không ngoan, phải gọi là tướng công"
Lưu Tuệ day trán, sau đó thở dài được rồi tướng công thì tướng công. Không nên so đo cùng người ngốc. Bởi vậy Lưu Tuệ lại hỏi : " Vậy tướng công tên gì?"
Nam nhân lúc này mới hài lòng cười tươi chỉ mình nói : " Minh.... Diệp Minh"
Sau đó cười ngô nghê, Lưu Tuệ chỉ mình rồi nói : " Ta tên Lưu Tuệ "
Diệp Minh nghiêng đầu, sau đó đột nhiên ôm lấy Lưu Tuệ cười khanh khách như đứa trẻ. Mặt vùi vào lòng Lưu Tuệ hai chân đung đưa nói : " Tức phụ...Tiểu Tuệ ha ha.. "
Lưu Tuệ xoa đầu Diệp Minh, người này tuy lớn nhưng trí tuệ hình như chỉ như đứa trẻ con năm, sáu tuổi. Không...thậm chí còn ngây thơ hơn...thôi coi như số mạng của mình, chăm sóc tốt y coi như đền bù những chuyện xấu trước đây mình làm.
Diệp Minh gối đầu lên chân Lưu Tuệ, ngáp nói : " Tức phụ...mọi người nói tức phụ sẽ mãi mãi ở cạnh ta có đúng hay không? "
Lưu Tuệ nghe vậy hơi giật mình, nhìn cái đống đen thùi lùi trên chân mình. Không nhịn được vươn tay xoa xoa sau đó nói : " Đúng vậy ta sẽ mãi ở bên cạnh huynh"
Diệp Minh lim dim nói : " Tức phụ lại nói sai rồi,phải gọi tướng công"
Lưu Tuệ buồn cười, cái người này sao cứ cắn chặt chuyện gọi tướng công vậy. Nghĩ vậy nhưng vẫn nói : " Được rồi, ta sẽ mãi ở bên cạnh tướng công"
Diệp Minh mĩ mãn chìm vào giấc ngủ, Lưu Tuệ chỉnh lại thế ngủ của y đắp chăn gọn gàng rồi cũng nằm xuống. Lúc này mới có thời gian nhìn kĩ diện mạo của Diệp Minh. Thầm tiếc nuối ở trong lòng người này thật tuấn tú nếu không phải là y ngốc cũng không đến nỗi phải cưới nam tức phụ như mình.
Sau đó bất chi bất giác ngủ lúc nào không hay. Diệp Minh nằm ngủ thấy có hơi ấm dễ chịu bên cạnh liền nhích qua, sau đó ôm Lưu Tuệ vào lòng, ngay cả lúc ngủ cũng cười ngủ.
Bên ngoài Diệp lão gia là Diệp Huân cùng thê tử của mình là Triệu Mai nhìn nhau sau đó hài lòng trở về. Bọn họ sợ con dâu mới sẽ không bằng lòng về việc lấy một người ngốc như con trai mình. Sợ con trai chịu thiệt nên cả tối liền lén lút đứng ngoài nghe ngóng chỉ cần đứa con dâu này dám bất kính với trượng phu liền dạy dỗ y.
Cũng may Lưu Tuệ này xem