Vì vụ việc đào khô, Lưu Tuệ hôm nay cùng Diệp Minh đích thân mang ô mai sang tặng Liễu Yến. Lưu Tuệ dặn dò nàng mấy ngày hôm nay giả vờ mệt mỏi một chút. Liễu Yến không hỏi han lí do, ngay hôm sau liền mệt mỏi đến độ phải mời đại phu.
Trần Hảo thấy Liễu Yến mệt mỏi còn tưởng đã đắc thủ, nghĩ cách để thêm hồng khô vào ô mai của Liễu Yến. Lưu Tuệ thì tiến hành làm một việc khác trong khi Trần Hảo còn đang toan tính hại người.
Khoảng năm năm gần đây Diệp lão phu nhân đã không còn lo sự vụ trong phủ. Trần Hảo vào cửa được vài năm đã dần bàn giao cho nàng làm, giờ lão phu nhân chỉ an nhàn hưởng phúc. Trần Hảo biểu hiện quá tốt, lão phu nhân thì đã lớn tuổi không muốn phải ôm đồm, suy nghĩ nhiều việc nữa. Sổ sách, thu chi trong phủ hiện tại đều do Trần Hảo quản lí. Nàng ta là đại thiếu phu nhân, Diệp Húc là một người tài giỏi của cải tiền tài còn thiếu gì mà lại phải làm đến như vậy.
Cái thai của Liễu Yến đã lớn lắm rồi, bây giờ nếu có chuyện gì thì có thể dẫn đến việc một xác hai mạng. Đứa trẻ chưa thành hình nàng ta nhẫn tâm ra tay không nói. Một sinh mệnh đã có ý thức, bàn chân nho nhỏ đã biết đá mẫu thân mình và một con người trưởng thành lớn như thế vậy mà không là gì đối với nàng ta?
Liễu Yến ốm yếu khiến Diệp lão phu nhân lo lắng không thôi, thường xuyên tới thăm nàng. Trần Hảo tạm không dám ra tay, ngộ nhỡ mà lão phu nhân phát hiện trong đồ ăn của Liễu Yến có lẫn hồng khô. Thì cho dù có lộ ra chủ mưu hay không thì lửa cũng sẽ bắt tới người ả. Trần Hảo dồn tâm trí vào việc đứa con của Liễu Yến sắp trào đời. Dù không thể khiến nó không sinh ra được, cũng phải khiến nó trở thành một kẻ thiếu sót, tốt nhất là ngốc nghếch giống như Diệp Minh.
Lưu Tuệ mấy hôm nay cuối cùng cũng tra ra được sơ hở của Trần Hảo. Vì được tin tưởng giao sổ sách, chi tiêu của Diệp gia. Nhà đẻ của Trần Hảo từ lúc nàng ta chấp quản được Diệp gia tốt lên không ít, tiền tiêu cũng thoải mái hơn. Tiền này...trăm phần trăm là Trần Hảo bòn rút từ trong Diệp gia, thế nhưng mà....thế này vẫn chưa đủ.
[ bốn hôm sau-tại sòng bạc lớn nhất trấn]
Dù đang còn sớm nhưng trong sòng bạc đã đông đúc người hô to gọi nhỏ lớn tiểu. Có vài người mới đó mà đã sạch túi, vò đầu bứt tai chửi rầm rì vài tiếng rồi đi ra ngoài. Không biết là đã chán nản nên trở về hay là trở về nhà moi tiền rồi lại quay lại. Cũng có người thắng lớn đang cười ha ha, không khí bên trong hỗn độn phức tạp cực kì.
Bàn cược chính giữa vừa mở bát ra, ba viên súc sắc bên trong hiện ra, lại một đám người nhao nhao lên. Trần Khôn đứng lẫn trong đám người đặt một tờ ngân phiếu bên phía tiểu, nhìn ba viên súc sắc trước mắt chửi ầm lên, mẹ kiếp lại thua nữa.
Lúc này có tiếng cười bên cạnh, Trần Khôn tức tối quay ra chửi, mẹ nó đã thua tiền lại còn có