Trần Quân viết thư rất thành khẩn, Trần Hảo nhận được thư cắn răng , phụ thân đã viết thư nghĩa là tình hình thực sự nguy cấp. Trang sức đáng giá của mình đã bán hết, giờ lấy đâu ra tiền để gửi đi đây.
Trần Hảo lo lắng ngược xuôi, lén lấy đồ trong kho đem bán đi tráo đồ giả vào tạm. Dù sao thì mấy món này cũng là để dành sau này chia cho con cái. Lén bán món đồ được 200 lượng bạc, Trần Hảo gửi thư về nói không thể giúp được gì hơn.
Sau khi nhận thư của con gái, Trần Quân run rẩy nhận tiền, số tiền này là con gái đã phải mạo hiểm số còn thiếu đành bán đồ trong nhà trả vậy. Vợ và mẹ lão càu nhàu Trần Hảo keo kiệt, bị Trần Quân trừng mắt đành câm miệng.
Lưu Tuệ chờ Trần Hảo bán ra đồ thì mua lại một món, nhếch miệng cười. Trần Hảo lấy cũng thật chuẩn, món này giá thành không phải quá mức đắt tiền. Nhưng lại đúng món mà Diệp lão phu nhân mua, nó quý ở chỗ hiếm là hàng Lưu Tuệ khó khăn tìm được sau đó sắp xếp cho lão phu nhân tình cờ thấy rồi mua.
Mới không nói cho Trần Hảo biết là vì biết nàng ta không dám lấy món đồ quá mức quý giá. Trần Hảo cũng không dám lấy mấy món đồ để phía bên ngoài mà sẽ đi sâu vào trong để tìm. Lưu Tuệ đã bố trí sẵn vài món để nàng lựa, đúng là trời giúp mình nàng lựa đúng món mình chuẩn bị nếu không thì khó khăn hơn a.
Qua mấy ngày, Trương Bân thông báo nhà họ Trần đã trả được 400 lượng bạc. Lưu Tuệ hài lòng nói : " Tạm không làm khó bọn họ nữa chuyện còn lại ta tự lo được. Tiền công ở kia, ngươi tìm chỗ khác đi đi"
Trương Bân có chút tiếc nuối vì phải xa kim chủ, xa thần tài của mình nhưng người đã nói thế Trương Bân biết ở lại đây cũng chẳng được gì. Lộ ra y chỉ là một tên ăn mày, Trần gia sẽ không tha cho y. Đi lại bàn nhận túi tiền đã để sẵn trên đó, Trương Bân cung kính chào Lưu Tuệ vẫn ở sau bức màn rồi đi mất. Hắn trở về quê làm lại cuộc đời, hai người cũng không gặp lại nhau nữa.
Lưu Tuệ vuốt ve cái hộp đựng trang sức được làm bằng gốm vô cùng tinh xảo bên cạnh, khóe miệng cong lên. Hôm đó sau khi đi thăm mẫu thân của mình, Lưu Tuệ trở về trên người nhiều thêm một cái hộp tinh xảo.
Thỉnh an Diệp lão phu nhân xong, Lưu Tuệ tười cười đưa chiếc hộp cho nàng nói : " mẫu thân hôm nay con tình cờ thấy món đồ này, con thấy rất đẹp cũng rất tao nhã. Vừa nhìn liền nghĩ đến mẫu thân, con nghĩ người đeo nó là