Diệp Minh mơ mơ màng màng cảm thấy cả người nóng đến hồ đồ, mồ hôi ướt đẫm người nóng dính khó chịu vô cùng. Nằm trên giường Diệp Minh cảm thấy có chút tủi thân, mình đây là sắp chết rồi sao? Tại sao tức phụ còn chưa về a? Tức phụ lừa ta, rõ ràng là bị bệnh rồi chỗ đó lại trướng đau còn bị sốt nữa mà tức phụ nói không phải bệnh っ╥╯﹏╰╥c
Lưu Tuệ lo lắng lau cái trán cho Diệp Minh thấy người y đẫm mồ hôi quần áo do quá nóng đã bị y tự gỡ ra gần hết. Lưu Tuệ thở dài đưa khăn xuống muốn lau người cho Diệp Minh, lau xong còn thay quần áo nữa đồ này ướt hết rồi. Đang lau bỗng nhiên tay bị bắt lấy, Lưu Tuệ nhìn bàn tay to nóng hổi đang nắm lấy tay mình.
Nhìn lên thấy Diệp Minh đã mở mắt ra, nhãn thần mông lung lại có chút ủy khuất. Lưu Tuệ có chút đau lòng muốn xoa đầu y, lại phát hiện tay mình bị nắm đến quá chặt hoàn toàn không có biện pháp nhúc nhích. Định nó Diệp Minh thả tay mình ra, Diệp Minh đã khàn giọng nói trước : " Tức phụ...tức phụ".
Lưu Tuệ nghe Diệp Minh liên tiếp gọi mình bèn vỗ dùng tay tự do còn lại của mình vỗ nhẹ lên tay Diệp Minh, nhẹ nhàng đáp lời y : " Ta đây "
Diệp Minh ánh mắt hơi đổi, kéo bàn tay của Lưu Tuệ dịch xuống dưới, nói : " Tức phụ...ta đau quá"
Bàn tay được kéo chạm đến túp lều của Diệp Minh, Lưu Tuệ có chút hốt hoảng xong lại không thể rụt tay lại vì Diệp Minh kiên quyết giữ chặt tay y. Thở dài, nhận mệnh giải khai quần của Diệp Minh, khi vật kia không còn gò bó hiện ra. Hai gò má của Lưu Tuệ có chút đỏ lên, dùng cả hai tay nhẹ nhàng nắm lấy tính khí của Diệp Minh.
Lưu Tuệ chuyên tâm giúp tướng công " hết đau", thật là đã bị sốt như thế rồi mà còn có thể như vậy được. Diệp Minh thở dốc nhìn đôi tay thon dài của Lưu Tuệ đang vuốt ve lên xuống ở nơi đó ánh mắt hơi tối lại. Điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, Diệp Minh kéo Lưu Tuệ đang ngồi dưới đất lên trên giường.
Lưu Tuệ đang chuyên chú, bị nhẹ nhàng nhấc lên giường trái tim suýt chút nữa là rớt ra ngoài. Ngây ngẩn nhìn Diệp Minh, thấy Diệp Minh hơi thơ nặng nề, chăm chú nhìn mình nói : " Tiếp tục đi"
Rõ ràng là biểu hiện của Diệp Minh hôm nay kì lạ, ánh mắt nhìn Lưu Tuệ cũng khác lạ. Vậy mà Lưu Tuệ không nhận ra, còn thực sự ngây ngốc nga một tiếng rồi nghe lời Diệp Minh tiếp tục công việc của mình.
Không biết bao lâu trôi qua, tay Lưu Tuệ đã mỏi nhừ nhưng Diệp Minh như cũ hiên ngang không có dấu hiệu muốn giải phóng.